CHƯƠNG 22 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 22:
Gần như là đồng thời, Tố Tâm
và Mục Thần nắm lấy bàn tay Mịch Nhi, bàn tay to lớn của Mục Thần bao lấy bàn
tay trắng nõn của Tố Tâm, hai người giống như bị điện giật, vừa chạm tới thì lập
tức lúng túng nhanh chóng thu tay về.
"Uhm. . . . . . Con đang ở đâu vậy?" Mịch Nhi xoa mắt tỉnh táo lại, cô bé nhìn quanh một vòng đám người vây ở trước giường, cuối cùng thu được ánh mắt ám hiệu nhắc nhở của Tiểu Bạch, cô bé lập tức thay đổi sắc mặt, vừa dùng dằng dãy dụa, vừa bắt đầu nức nở khóc, "Hu hu, rốt cuộc là ai đưa con trở về , con không muốn nhìn thấy hai người! Ghét ghét, con không muốn thấy hai người. . . . . ."
"Mịch Nhi, chớ lộn xộn đừng khóc. . . . . ."
Trong phút chốc, nước mắt của con gái khiến Tố Tâm và Mục Thần luống cuống, hai người luống cuống tay chân đè lại cái chân bị thương của con bé, lau nước mắt cho nó, sau đó trấn an cảm xúc cho nó: "Mịch Nhi ngoan, con ghét ai không muốn gặp ai, muốn nói cái gì hay muốn cái gì, chỉ cần con không khóc, chúng ta sẽ theo ý con. . . . . ."
Mịch Nhi sụt xịt mũi, chớp chớp đôi mắt thỏ, cong miệng lên bốc đồng la lớn: "Hai người nói thật sao? Vậy con muốn nói chuyện riêng với hai người! Có việc con chỉị muốn nói cho cha và mẹ nghe, những người khác không thể cho nghe!"
"Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm khó xử nhìn Liên Hoa và Tiểu Bạch, đành nuông chiều con gái một chút, nhưng nếu như không có câu nói của Mịch Nhi, mà muốn đuổi Liên Hoa và Tiểu Bạch ra ngoài, thì cô không thể có cách nào mở miệng.
"Uhm. . . . . . Con đang ở đâu vậy?" Mịch Nhi xoa mắt tỉnh táo lại, cô bé nhìn quanh một vòng đám người vây ở trước giường, cuối cùng thu được ánh mắt ám hiệu nhắc nhở của Tiểu Bạch, cô bé lập tức thay đổi sắc mặt, vừa dùng dằng dãy dụa, vừa bắt đầu nức nở khóc, "Hu hu, rốt cuộc là ai đưa con trở về , con không muốn nhìn thấy hai người! Ghét ghét, con không muốn thấy hai người. . . . . ."
"Mịch Nhi, chớ lộn xộn đừng khóc. . . . . ."
Trong phút chốc, nước mắt của con gái khiến Tố Tâm và Mục Thần luống cuống, hai người luống cuống tay chân đè lại cái chân bị thương của con bé, lau nước mắt cho nó, sau đó trấn an cảm xúc cho nó: "Mịch Nhi ngoan, con ghét ai không muốn gặp ai, muốn nói cái gì hay muốn cái gì, chỉ cần con không khóc, chúng ta sẽ theo ý con. . . . . ."
Mịch Nhi sụt xịt mũi, chớp chớp đôi mắt thỏ, cong miệng lên bốc đồng la lớn: "Hai người nói thật sao? Vậy con muốn nói chuyện riêng với hai người! Có việc con chỉị muốn nói cho cha và mẹ nghe, những người khác không thể cho nghe!"
"Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm khó xử nhìn Liên Hoa và Tiểu Bạch, đành nuông chiều con gái một chút, nhưng nếu như không có câu nói của Mịch Nhi, mà muốn đuổi Liên Hoa và Tiểu Bạch ra ngoài, thì cô không thể có cách nào mở miệng.
Liên Hoa lại quan tâm nói:
"Mịch Nhi muốn nói chuyện riêng với hai người, đây là chuyện tốt, tôi và
Tiểu Bạch ra ngoài là được. Tố Tâm, Mục Thần, nếu như hai người có thể lắng
nghe những lời con bé nói, nhất định sẽ rất có ích trong việc trao đổi sau
này."
"Đúng vậy, mọi người cứ nói chuyện trước, con và mẹ sẽ đi ra ngoài!" Tiểu Bạch lặng lẽ cười nói, đánh ám hiệu làm theo kế hoạch về phía Mịch Nhi, sau đó mới cùng Liên Hoa ra khỏi phòng.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn ba người Mịch Nhi và cha mẹ, Mịch Nhi nhớ lại lần nữa những gì Tiểu Bạch đã dạy cho mình..., mới chậm rãi mở miệng nói: "Con đã nghe được, chuyện cha và mẹ tranh cãi ầm ĩ ở trong vườn hoa. Hai người muốn tách ra vĩnh viễn, muốn để cho con đi theo một trong hai người đúng không? Con rất buồn, nếu như hai người muốn làm như vậy, con sẽ chán ghét hai người, để cho con không thể gặp lại cha hoặc mẹ, đây chính điều hai người nói thương con sao!"
"Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm và Mục Thần bị con gái chỉ trích im lặng cúi đầu, quả nhiên, bọn họ cãi vả để khiến con bé nghe thấy, cho nên mới tạo thành chuyện lớn này, suýt nữa thì gây thành chuyện mất tích. . . . . .
"Hai người đã quyết định rồi sao? Cuối cùng kết quả cãi vả là gì? Là muốn để cho con vĩnh viễn sống ở trụ sở không ra được, hay là muốn con đi Mĩ không thể gặp người ngoài?" Mịch Nhi bức ép hỏi.
"Đúng vậy, mọi người cứ nói chuyện trước, con và mẹ sẽ đi ra ngoài!" Tiểu Bạch lặng lẽ cười nói, đánh ám hiệu làm theo kế hoạch về phía Mịch Nhi, sau đó mới cùng Liên Hoa ra khỏi phòng.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn ba người Mịch Nhi và cha mẹ, Mịch Nhi nhớ lại lần nữa những gì Tiểu Bạch đã dạy cho mình..., mới chậm rãi mở miệng nói: "Con đã nghe được, chuyện cha và mẹ tranh cãi ầm ĩ ở trong vườn hoa. Hai người muốn tách ra vĩnh viễn, muốn để cho con đi theo một trong hai người đúng không? Con rất buồn, nếu như hai người muốn làm như vậy, con sẽ chán ghét hai người, để cho con không thể gặp lại cha hoặc mẹ, đây chính điều hai người nói thương con sao!"
"Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm và Mục Thần bị con gái chỉ trích im lặng cúi đầu, quả nhiên, bọn họ cãi vả để khiến con bé nghe thấy, cho nên mới tạo thành chuyện lớn này, suýt nữa thì gây thành chuyện mất tích. . . . . .
"Hai người đã quyết định rồi sao? Cuối cùng kết quả cãi vả là gì? Là muốn để cho con vĩnh viễn sống ở trụ sở không ra được, hay là muốn con đi Mĩ không thể gặp người ngoài?" Mịch Nhi bức ép hỏi.
Mịch Nhi hừ một tiếng, tiếp tục
thao thao bất tuyệt nói: "Hừ, mặc kệ kết luận của hai người là gì, con chỉ
muốn nói cho hai người biết, nếu như sau này chỉ có thể phải có tình thương của
cha hoặc là tình thương của mẹ, con tình nguyện không cần người nào! Về sau con
sẽ sống vĩnh viễn sống ở trong nhà anh Tiểu Bạch, vĩnh viễn đều không thấy hai
người! Lời của con nói cũng không phải là muốn thương lượng cùng hai người, đây
chính là quyết định của con!"
"Mịch Nhi! Con nói gì vậy!" Mục Thần và Tố Tâm đồng thời sốt ruột, "Làm sao con có thể tùy hứng như vậy!"
"Tại sao những lời con nói là tùy hứng, cha mẹ có thể tự tiện quyết định, căn bản cũng không quan tâm đến ý kiến của con. . . . . ." Mịch Nhi ngẩng đầu nhỏ lên, có anh Tiểu Bạch chỉ đạo, trong lòng cô bé có thêm sức mạnh, nhưng mà trên mặt lại cố ý biểu hiện đau lòng cực độ, vẻ mặt quật cường chịu đựng không được khóc, "Con đã quyết định ở lại đây, hai người muốn trở về căn cứ thì trở về căn cứ, muốn về nước Mỹ thì về nước Mỹ, dù sao con cũng sẽ không đi cùng hai người! Ở lại chỗ này, ít nhất hai người vẫn còn có thể dành chút thời gian đến thăm con, ít nhất là con có thể thường thấy cha và mẹ, chứ không phải vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh một người, con muốn hai người cùng nhau thương con. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, Mịch Nhi cũng không tự giác bật khóc thành tiếng.
Tố Tâm bị lời nói của Mịch Nhi làm cho đau lòng, tay cô run rẩy không ngừng vuốt ve mái tóc dài của con gái, thì thào an ủi: "Mịch Nhi, con đừng buồn, chúng ta đều thương con, đều thật lòng yêu con. . . . . ."
"Bảo bối, cha không muốn khiến con đau lòng, cha chỉ muốn chăm sóc con tốt hơn. . . . . ." Mục Thần bởi nước mắt của Mịch Nhi, miệng lưỡi bình thường sắc bén, thế nhưng bây giờ lại nói vụng về, "Mịch Nhi, con muốn như thế nào, con nói đi, cha và mẹ sẽ nghe theo con--"
"Con không tin, hai người sẽ không chịu nghe lời của con. . . . . ." Mịch Nhi lau nước mắt lung tung, nhìn lén cha mẹ từ giữa kẽ tay, cố ý nức nở nói, "Dù sao con nói cái gì thì hai người sẽ không đồng ý, cho nên cứ để con khóc đi--"
"Mịch Nhi! Con nói gì vậy!" Mục Thần và Tố Tâm đồng thời sốt ruột, "Làm sao con có thể tùy hứng như vậy!"
"Tại sao những lời con nói là tùy hứng, cha mẹ có thể tự tiện quyết định, căn bản cũng không quan tâm đến ý kiến của con. . . . . ." Mịch Nhi ngẩng đầu nhỏ lên, có anh Tiểu Bạch chỉ đạo, trong lòng cô bé có thêm sức mạnh, nhưng mà trên mặt lại cố ý biểu hiện đau lòng cực độ, vẻ mặt quật cường chịu đựng không được khóc, "Con đã quyết định ở lại đây, hai người muốn trở về căn cứ thì trở về căn cứ, muốn về nước Mỹ thì về nước Mỹ, dù sao con cũng sẽ không đi cùng hai người! Ở lại chỗ này, ít nhất hai người vẫn còn có thể dành chút thời gian đến thăm con, ít nhất là con có thể thường thấy cha và mẹ, chứ không phải vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh một người, con muốn hai người cùng nhau thương con. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, Mịch Nhi cũng không tự giác bật khóc thành tiếng.
Tố Tâm bị lời nói của Mịch Nhi làm cho đau lòng, tay cô run rẩy không ngừng vuốt ve mái tóc dài của con gái, thì thào an ủi: "Mịch Nhi, con đừng buồn, chúng ta đều thương con, đều thật lòng yêu con. . . . . ."
"Bảo bối, cha không muốn khiến con đau lòng, cha chỉ muốn chăm sóc con tốt hơn. . . . . ." Mục Thần bởi nước mắt của Mịch Nhi, miệng lưỡi bình thường sắc bén, thế nhưng bây giờ lại nói vụng về, "Mịch Nhi, con muốn như thế nào, con nói đi, cha và mẹ sẽ nghe theo con--"
"Con không tin, hai người sẽ không chịu nghe lời của con. . . . . ." Mịch Nhi lau nước mắt lung tung, nhìn lén cha mẹ từ giữa kẽ tay, cố ý nức nở nói, "Dù sao con nói cái gì thì hai người sẽ không đồng ý, cho nên cứ để con khóc đi--"
"Mịch Nhi, trước tiên
con cứ nói xem, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chỉ cần có chút hợp lý, nhất
định sẽ nghe lời con!" Tố Tâm và Mục Thần trước sau bảo đảm nói.
"Thật sao?" Mịch Nhi rời ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hai người, gằn từng chữ nói, "Cho dù. . . . . . Cho dù con muốn cha và mẹ ở chung một chỗ, muốn quan hệ của hai ngươi giống như dì Liên và chú Triển cũng được sao?"
"Cùng anh ta ( cô ta ) ở chung một chỗ? Tuyệt đối không thể nào!"
Lại cùng lúc, Tố Tâm và Mục Thần chỉ vào đối phương, lớn tiếng thét lên từ chối.
"Hừ, lừa gạt! Mới vừa rồi còn nói hợp lý thì sẽ nghe con!" Mịch Nhi lại xoay người vùi đầu vào gối, "Hu, mới thử một chút đã không muốn, vậy mà vừa nãy còn hứa hẹn với con làm gì. . . . . ."
"Mịch Nhi, không phải chúng ta không muốn đồng ý, mà là . . . . . là không có cách nào được." Tố Tâm nhìn Mục Thần một chút, cười khổ nói.
"Thật sao?" Mịch Nhi rời ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hai người, gằn từng chữ nói, "Cho dù. . . . . . Cho dù con muốn cha và mẹ ở chung một chỗ, muốn quan hệ của hai ngươi giống như dì Liên và chú Triển cũng được sao?"
"Cùng anh ta ( cô ta ) ở chung một chỗ? Tuyệt đối không thể nào!"
Lại cùng lúc, Tố Tâm và Mục Thần chỉ vào đối phương, lớn tiếng thét lên từ chối.
"Hừ, lừa gạt! Mới vừa rồi còn nói hợp lý thì sẽ nghe con!" Mịch Nhi lại xoay người vùi đầu vào gối, "Hu, mới thử một chút đã không muốn, vậy mà vừa nãy còn hứa hẹn với con làm gì. . . . . ."
"Mịch Nhi, không phải chúng ta không muốn đồng ý, mà là . . . . . là không có cách nào được." Tố Tâm nhìn Mục Thần một chút, cười khổ nói.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Mục
Thần, vẻ mặt Tố Tâm cũng không kém hơn, hiển nhiên cô cũng có thể cảm nhận được
sự chén ghét của Mục Thần đối với mình, cô cũng giống vậy, chưa từng muốn tiếp
nhận anh ta, mà đối với nguyện vọng của con gái, hai người bọn họ thật sự không
thể thực hiện.
Cô và Mục Thần chỉ có gắn liền với Mịch Nhi, bọn họ quen nhau cũng chỉ vì việc lấy trộm tinh trùng, làm sao có thể có được kết cục hoàn mỹ như Mịch Nhi mong muốn đây?
Mục Thần cũng trầm mặc chấp nhận, nguyện vọng của Mịch Nhi không thể khiến anh thực hiện được, anh có thể bởi vì Mịch Nhi tồn tại mà không hận cô đã là tốt rồi, tuyệt đối không thể cùng tạo ra một gia đình hạnh phúc !
"Nhưng cho tới bây giờ hai người chưa từng thử qua, không thử một chút làm sao biết được không có biện pháp chứ?" Mịch Nhi xoay người lại, đôi mắt màu tím chứa đựng mong đợi, "Mẹ, cha, con nghe nói tình cảm cũng có thể bồi dưỡng, con cũng nghe nói không gì là nhất định không thể làm, nói không chừng. . . . . . Nói không chừng cha và mẹ thử một chút sẽ có cảm giác, một nhà chúng ta sẽ lại có thể ở chung một chỗ đấy chứ. . . . . ."
"Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm lắc đầu một cái, "Con cũng nên biết, có những chuyện, không thể nào thì sẽ không thể nào, dù cố gắng cũng vô dụng --"
"Con vẫn muốn cố gắng, nếu như ngay cả thử cũng không thử, thì con sẽ không chấp nhận!" Mịch Nhi lấy ra đòn sát thủ lớn nhất mà anh Tiểu Bạch dạy cho mình, la lối om sòm cố chấp, cô bé nhảy trên giường bệnh, giằng co đối với hai người, ngang ngược hét to, "Bây giờ hai người chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đồng ý con đi bồi dưỡng tình cảm, bất luận là có kết quả, đến lúc đó con cũng sẽ nghe lời hai người xắp xếp hoặc là phải để con vĩnh viễn ở lại nhà anh Tiểu Bạch, hai người hãy tự trờ về nhà của mình!"
Cô và Mục Thần chỉ có gắn liền với Mịch Nhi, bọn họ quen nhau cũng chỉ vì việc lấy trộm tinh trùng, làm sao có thể có được kết cục hoàn mỹ như Mịch Nhi mong muốn đây?
Mục Thần cũng trầm mặc chấp nhận, nguyện vọng của Mịch Nhi không thể khiến anh thực hiện được, anh có thể bởi vì Mịch Nhi tồn tại mà không hận cô đã là tốt rồi, tuyệt đối không thể cùng tạo ra một gia đình hạnh phúc !
"Nhưng cho tới bây giờ hai người chưa từng thử qua, không thử một chút làm sao biết được không có biện pháp chứ?" Mịch Nhi xoay người lại, đôi mắt màu tím chứa đựng mong đợi, "Mẹ, cha, con nghe nói tình cảm cũng có thể bồi dưỡng, con cũng nghe nói không gì là nhất định không thể làm, nói không chừng. . . . . . Nói không chừng cha và mẹ thử một chút sẽ có cảm giác, một nhà chúng ta sẽ lại có thể ở chung một chỗ đấy chứ. . . . . ."
"Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm lắc đầu một cái, "Con cũng nên biết, có những chuyện, không thể nào thì sẽ không thể nào, dù cố gắng cũng vô dụng --"
"Con vẫn muốn cố gắng, nếu như ngay cả thử cũng không thử, thì con sẽ không chấp nhận!" Mịch Nhi lấy ra đòn sát thủ lớn nhất mà anh Tiểu Bạch dạy cho mình, la lối om sòm cố chấp, cô bé nhảy trên giường bệnh, giằng co đối với hai người, ngang ngược hét to, "Bây giờ hai người chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đồng ý con đi bồi dưỡng tình cảm, bất luận là có kết quả, đến lúc đó con cũng sẽ nghe lời hai người xắp xếp hoặc là phải để con vĩnh viễn ở lại nhà anh Tiểu Bạch, hai người hãy tự trờ về nhà của mình!"
Tố Tâm và Mục Thần nhìn thẳng
vào mắt nhau trao đổi, bây giờ hai người bọn họ đều không có cách nào đối với Mịch
Nhi, nếu như khiến cho con bé hết đi hi vọng đối với bọn họ, bọn họ cố gắng một
chút không làm sao. . . . . .
"Con nói đi, con muốn chúng ta bồi dưỡng tình cảm thế nào? Muốn làm ở đâu, yêu cầu bao nhiêu thời gian, thì con mới có thể hài lòng?" Cuối cùng Mục Thần quyết định, thay vì khiến Mịch Nhi không muốn ở lại bên cạnh mình, anh tình nguyện tiếp nhận cái việc bồi dưỡng tình cảm này.
Ít nhất, sự lựa chọn này còn có giới hạn thời gian, đến lúc đó Mịch Nhi phát hiện nguyện vọng của nó không thể nào thực hiện được, nó sẽ ngoan ngoãn cùng anh về nhà.
Mịch Nhi cũng nhìn thấy Tố Tâm gật đầu, mới hân hoan giơ ngón tay lên nói: "Một năm, con hi vọng cha và mẹ có thể ở riêng một chỗ, bồi dưỡng một năm tình cảm! Con muốn hai người như hình với bóng, bất luận tới chỗ nào cũng cũng phải ở cùng nhau, thời gian ở chung mỗi ngày phải trên mười tiếng! Hai người không thể cố ý không nói lời nào cố ý không tiếp lời, phải luôn nói chuyện, còn phải --"
Mịch Nhi bắt đầu chỉ đạo tất cả những gì Tiểu Bạch nói, cô bé cũng không tin, nếu như cha và mẹ có thể nghiêm túc thực hiện những việc này, trong vòng một năm sẽ không bồi dưỡng được chút tình cảm nào!
"Con nói đi, con muốn chúng ta bồi dưỡng tình cảm thế nào? Muốn làm ở đâu, yêu cầu bao nhiêu thời gian, thì con mới có thể hài lòng?" Cuối cùng Mục Thần quyết định, thay vì khiến Mịch Nhi không muốn ở lại bên cạnh mình, anh tình nguyện tiếp nhận cái việc bồi dưỡng tình cảm này.
Ít nhất, sự lựa chọn này còn có giới hạn thời gian, đến lúc đó Mịch Nhi phát hiện nguyện vọng của nó không thể nào thực hiện được, nó sẽ ngoan ngoãn cùng anh về nhà.
Mịch Nhi cũng nhìn thấy Tố Tâm gật đầu, mới hân hoan giơ ngón tay lên nói: "Một năm, con hi vọng cha và mẹ có thể ở riêng một chỗ, bồi dưỡng một năm tình cảm! Con muốn hai người như hình với bóng, bất luận tới chỗ nào cũng cũng phải ở cùng nhau, thời gian ở chung mỗi ngày phải trên mười tiếng! Hai người không thể cố ý không nói lời nào cố ý không tiếp lời, phải luôn nói chuyện, còn phải --"
Mịch Nhi bắt đầu chỉ đạo tất cả những gì Tiểu Bạch nói, cô bé cũng không tin, nếu như cha và mẹ có thể nghiêm túc thực hiện những việc này, trong vòng một năm sẽ không bồi dưỡng được chút tình cảm nào!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment