CHƯƠNG 20 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 20: 


Mục Thần và Tố Tâm vẫn còn tranh chấp, cuối cùng cũng không có kết quả gì, bởi vì, một tin tức lớn khiến họ đành phải bỏ xuống tranh chấp, chuyên tâm đối mặt với vấn đề nghiêm trọng này!

"Mịch Nhi-- không thấy tiểu thư Mịch Nhi!"

Khi hộ sĩ mang vẻ mặt hốt hoảng chạy ra ngoài, run rẩy nói với hai người còn đang tranh chấp những lời này thì bọn họ trong ngừng lại hô hấp, đồng thanh lớn tiếng hỏi: "Cái gì, không thấy Mịch Nhi!"

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tố Tâm và Mục Thần đều hoảng loạng, đều đi tìm quanh phòng bệnh và nơi vườn hoa lân cận, nhưng không thấy bóng dáng nho nhỏ của Mịch Nhi. Mục Thần đã khẩn cấp điều động tất cả cận vệ bên cạnh mình cùng nhau giúp một tay, tuy nhiên vẫn không tìm được con gái.

Không còn cách nào, Tố Tâm đành phải tìm tới Liên Hoa, mặc dù cô vừa mới bảo Liên Hoa đi nghỉ ngơi, thế nhưng lúc này cũng không còn quan tâm. Mịch Nhi mất tích không phải chuyện đùa, nhà họ Triển gia và nhà Tố Tâm có diện tích lớn, cho nên không phải mười mấy người có thể tìm được, huống chi nơi này tiến vào thành phố K là vùng náo nhiệt, ngộ nhỡ Mịch Nhi chạy ra khỏi nhà, chậm trễ một chút thì sẽ có phần nguy hiểm. . . . . .

Liền Hoa nhận được tin tức, lập tức sắp xếp mọi người đi tìm, nhà họ Triển gần như xuất động tất cả mọi người, không có bỏ qua bất kỳ ngóc ngách, rối rít kêu gọi Mịch Nhi.
Tiểu Bạch lại luôn sững sờ không có đi tìm, tròng mắt màu đen lưu chuyển mấy vòng, cuối cùng cậu cũng chạy ra khỏi sân, mục đích chạy thẳng tới nơi không ai quan tâm. . . . . .

Giờ phút này, Mịch Nhi lại hoàn toàn không biết tất cả mọi người loay hoay tìm mình, cô bé chạy rất xa, cho đến khi thân thể đuối sức không chạy nổi nữa, thì mới chui vào cái hốc trong tòa núi giả to lớn bên cạnh có nhiều cây cối che khuất.

"Ghét, ghét, người lớn cái gì, thật đáng gét! Ô ô, người của toàn thế giới này đều đáng ghét. . . . . ." Mịch Nhi cuộn thân thể thành một đống, co rúc trong cái hốc. Cô bé vừa khóc lại vừa nghĩ tới những chuyện cha mẹ đã làm, khiến cô bé vừa tức giận liền nghẹn ngào nức nở ra tiếng.

Cô bé cứ khóc nhiều như vậy không biết bao lâu, cho đến khi trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói quen thuộc, thì Mịch Nhi mới mờ mịt ngẩng đầu lên.

"Này, mít ướt, chẳng qua em chỉ làm sai nên mới ngã bệnh mà thôi, tại sao lại muốn chạy trốn tất cả mọi người, lại còn trốn vào một chỗ để khóc nữa chứ?" Tiểu Bạch cúi đầu nhìn Mịch Nhi đang co ro, vừa tức giận lại vừa lo lắng nói.

Sau khi cậu biết tin tức Mịch Nhi mất tích, lập tức nghĩ tới một cách tìm được chỗ cô ẩn náu, vì vậy lập tức dắt con chó Davy là giống chó Alaska. Davy đã được huấn luyện cũng thường chơi với Mịch Nhi, biết mùi của cô bé, cho nên Tiểu Bạch đã ra lệnh cho Davy tìm, quả nhiên chỉ tốn hai mươi phút đã tìm ra được Mịch Nhi!

Dĩ nhiên, vì di truyền tính thông minh của Triển Thiếu Khuynh, cho nên Tiểu Bạch vừa thâm trầm lại kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không để cho Mịch Nhi phát hiện rằng cậu tìm bằng cách này, vì cậu đã dùng Davy dẫn tới được đây. Mà khi đến đây thì cậu đã sớm bỏ dây buộc cho Davy, để Davy trở về báo tin rồi, còn một mình xuất hiện bên cạnh Mịch Nhi, không lưu lại một chút chứng cớ nghi ngờ.

Tiểu Bạch như thiên thần phủ xuống trước mặt Mịch Nhi, vươn tay về phía trước, cậu bất đắc dĩ nói với Mịch Nhi: "Còn trốn ở chỗ này làm gì, em còn không mau ra ngoài, tất cả mọi người đang tìm em phát điên rồi! Em không phải biết cha mẹ em lo lắng bao nhiêu đâu!"

"Không được!" Mịch Nhi ngước đầu nhìn lên, lại càng rụt vào trong hốc, vểnh miệng lên, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn khóc sưng vào đầu gối, nghẹn ngào giận chó đánh mèo kêu la, "Hừ, tìm em làm gì, đáng ghét! Cha mẹ cái gì, tất cả đều đáng ghét!"

"Rốt cuộc là sao vậy? Em còn muốn trốn ở chỗ này nữa sao?" Tiểu Bạch nhíu mày một cái, âm thầm ước lượng chiều rộng của cái hốc, với thân thể của mình thì không thể nào chui vào, cậu dứt khoát ngồi theo xuống đất trước mặt cô bé, "Một mình em tức giận không buồn bực ư, có muốn nói hết mọi chuyện cho anh biết không, để anh giúp em nghĩ ra chủ ý?" Nói xa nói gần, Tiểu Bạch chuẩn bị moi ra chân tướng từ miệng Mịch Nhi.

Mịch Nhi ra sức lau đi nước mắt, buồn bã nói: "Em sẽ không ra! Chuyện của em không cần anh quan tâm!"

"Được, anh mặc kệ." Bây giờ Tiểu Bạch đã có kinh nghiệm, đối với Mịch Nhi thì phải mềm mỏng, nếu như cô bé không muốn nói ra, thì cậu sẽ phải từ từ. Tiện tay đưa khăn giấy qua, Tiểu Bạch nói sang chuyện khác, "Trước hết lau nước mắt đi, em lại không nghĩ ra được chủ ý, vậy thì chúng ta cứ ngồi nói chuyện phiếm đi, em muốn nói cái gì thì nói?"
"Hu. . . . . ." Mịch Nhi nhận lấy khăn giấy lau đi nước mắt, sau một lúc lâu mới ấp úng hỏi, "Anh Tiểu Bạch . . . . . ."

"Hả?"

"Anh. . . . . . Anh làm sao tìm được em vậy--" Mịch Nhi lặng lẽ đưa ngón tay vẽ vòng tròn trên đất, hỏi ra hiếu kỳ của mình. Cô bé lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, mới vừa rồi hoảng hốt chạy loạn, cho nên cô bé phát hiện mình cũng không biết nơi này là đâu, Nếu vậy thì anh Tiểu Bạch làm sao tìm tới được chứ!

"Bởi vì. . . . . ." Tiểu Bạch nắm tay ho khan mấy tiếng, mặt không đổi sắc uyển chuyển nói dối, "Bởi vì em nhất định là cô vợ nuôi từ bé của anh, anh và em có cảm ứng tâm linh!"

"Cái gì gọi là cô vợ nuôi từ bé?" Mịch Nhi nghiêng đầu hỏi, "Cô vợ nuôi từ bé thì có cảm ứng tâm linh sao, anh lừa em? Em chỉ nghe nói sinh đôi mới có, nhất định là Tiểu Hắc và Tiểu Muội mới có!"

"Vậy em đã nghe nói qua là vợ chồng cũng có cảm ứng tâm linh chứ?" Trong mắt Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng phúc hắc, "Về sau em sẽ là vợ của anh, sẽ cùng anh kết hôn cùng anh sinh bảo bảo, cho nên hiện tại thì anh có thể cảm ứng được chuyện của em!"

"Ngốc nghếch, chỉ vì chuyện này, em liền chạy ra ngoài mất tích? Nói ngốc nghếch thì đúng là ngốc nghếch! Nếu như muốn bọn họ ở chung một chỗ, thì có việc gì khó khăn!" Tiểu Bạch rất nhanh từ trong lời nói của Mịch Nhi mà nhận ra chân tướng đã khiến cô bé đau lòng khổ sở, khiến cậu tức giận không biết làm sao, thì ra là cô bé ôm toàn bộ buồn bực giấu trong lòng, cái gì cũng gạt cậu!

Nếu Mịch Nhi muốn chờ đợi cha mẹ có thể chung sống hạnh phúc mỹ mãn, vậy thì nên nói sớm! Chuyện này cũng có thể giải quyết, nên tại sao em lại vì dì Tố và chú Mục Thần cãi vã, mà ồn ào đến mức mất tích!

"Thiệt hay giả vậy?" Mịch Nhi kinh ngạc nâng đôi mắt lên, " Anh Tiểu Bạch, anh nói có thật không! Anh có biện pháp để cho cha và mẹ em ở chung một chỗ sao? Nói cho em biết nhanh lên!"

"Vậy anh có ích lợi gì?" Tiểu Bạch nhíu mày, cậu đã từ trên người cha mình học được bản chất gian thương, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kì cơ hội có lợi cho mình, "Thời gian của anh rất quý báu, mỗi một phút cũng có thể liên quan đến tiền lời của công ty, em định lấy cái gì giao dịch với anh đây, để anh có thể giúp em chứ?"

"Uh`m. . . . . ." Mịch Nhi cau cái mũi nhỏ, cô bé không khỏi nghĩ tới anh Tiểu Bạch đã bắt đầu đi theo chú Triển học tập quản lý công ty, thời gian của anh quả thật hết sức quý báu, cô bé nên lấy cái gì mới có thể khiến anh động lòng đây?

Nghĩ một lát, Mịch Nhi vẫn không rõ ràng, cô bé ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lấy lòng hỏi: "Anh Tiểu Bạch, anh muốn cái gì? Chỉ cần anh muốn, chỉ cần em có, em đều sẽ đổi với anh!"

"Cái gì đều được sao?" Tiểu Bạch lấy được gật đầu xác nhận của Mịch Nhi, mới bí hiểm trầm ngâm nói, "Tuổi em vẫn còn nhỏ, bây giờ có thể trả lại cho anh cái gì đâu -- À, đúng rồi! Mới vừa rồi em nói không muốn gả cho anh, những lời này khiến anh mất hứng, anh càng muốn em đồng ý! Chúng ta làm giao dịch này, anh cho em biết biện pháp tác hợp cho chú và dì, chờ em trưởng thành, thì em sẽ là vợ của anh nhé!"

"Lớn lên? Nếu vậy thì phải đợi nhiều năm sau lắm?" Mịch Nhi cau mày suy tư, "Cũng được, vậy thì chờ em lớn lên đi! Em đồng ý cùng anh đổi cái này!"

Dù sao thời gian cô bé lớn lên còn rất lâu, đến lúc đó giao dịch này mới có thể thực hiện, cho nên bây giờ cô bé không cần sợ!

"Giao dịch thành công! Bây giờ em đã chính thức đồng ý trở thành vợ của anh rồi!" Tiểu Bạch cười đến nỗi cong hai con mắt, cậu và Mịch Nhi học người lớn vỗ tay thề nguyền, lập nên ước định cả đời.

Ước định sau khi hoàn thành, Mịch Nhi nóng lòng thúc giục: "Được rồi được rồi, anh Tiểu Bạch nhanh nói cho em biết biện pháp khiến cha và mẹ ở chung với nhau đi, nếu không có thể bọn họ sẽ phải lập tức tách ra vĩnh viễn, em cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh cha, hoặc là bên cạnh mẹ!"

Tiểu Bạch bị lời nói của Mịch Nhi làm sững sờ, nếu như hôm nay cậu không có tìm được cách, thì dĩ nhiên Mịch Nhi có thể bị cha mẹ mang đi vĩnh viễn! Cũng may, bây giờ cậu có thể thao túng Mịch Nhi, bước kế tiếp chính là hành động khiến chú Mục và dì Tố đến với nhau. . .

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.