CHƯƠNG 19 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 19: 


"Anh -- anh muốn mang Mịch Nhi sang Mỹ!" Vẻ mặt Tố Tâm thoáng chốc trở nên tái nhợt, "Tại sao, không phải lúc trước anh đã đồng ý để cho Mịch Nhi ở lại thành phố K sao, tại sao bây giờ lại nhắc tới việc về Mỹ!"

Cô bị lời nói của Mục Thần dọa cho ngây người, không phải anh đang cùng cô tranh luận về chuyện có nên cấm Mịch Nhi tiếp tục học y và làm thí nghiệm hay không, tại sao chợt nói muốn đưa Mịch Nhi về Mỹ!

Đã qua một năm, Mịch Nhi và Mục Thần đã chung sống hết sức hòa hợp, có lẽ Mịch Nhi cũng sẽ không bài xích việc ở với Mục Thần, không phải anh đã sớm có tính toán, thừa dịp Mịch Nhi ngã bệnh mà mượn đề tài này để nói chuyện của mình đấy chứ, quyết định cướp đi con gái của cô!

Nếu vậy, cô nên làm gì đây. . . . . .

"Cô cũng thấy đấy, Mịch Nhi xảy ra việc này, cuối cùng có hai nguyên nhân, một là con bé đã làm thí nghiệm vượt quá năng lực của mình, hai là không có ai theo dõi và chăm sóc con bé." Mục Thần nhẹ nhàng nói, "Nên muốn giải quyết cũng rất đơn giản, trước khi Mịch Nhi lớn lên không thể tự mình đi làm thí nghiệm, mà tôi sẽ luôn mang con bé theo bên người, luôn luôn cưng chiều và yêu thương nó! Mịch Nhi sẽ đáp ứng về Mỹ cùng tôi, và nhất định sẽ thích ở Mỹ --"

"Không được, tôi không đồng ý!" Suýt nữa Tố Tâm đã nghẹn gào lên, "Mịch Nhi là con gái tôi, tại sao anh nói muốn mang nó đi là đi! Tôi vẫn sẽ tuân thủ thỏa thuận, cũng không có mang Mịch Nhi trở về căn cứ, vậy vì sao anh lại có thể hủy bỏ thỏa thuận lúc đó, để Mịch Nhi tiếp tịc ở lại thành phố K cũng không được sao!"
"Cô có đồng ý hay không thì cũng như vậy, tôi chỉ đang chính thức thông báo cho cô, chứ không phải đang cùng cô thương lượng!" Mục Thần mang trên mặt thần thái không lay chuyển được, kiên quyết nói.

Anh đứng lên, như đinh chặt sắt kiên quyết nói: "Không phải là tôi muốn phê bình cô, Tố Tâm, đối với việc làm mẹ, thì cô thích hợp với một nhân viên nghiên cứu khoa học hơn, là người say đắm y học mất ăn mất ngủ. Mịch Nhi không thể lúc nào cũng giao cho Liên Hoa chăm sóc, tuyệt đối không thể đi theo cô làm những thí nghiệm nguy hiểm kia! Cô xem mình đã dạy con bé những gì, con bé làm những việc đó nguy hiểm cỡ nào! Cũng may lần này là vi khuẩn phát sốt mà thôi, thế nhưng lần sau thì sao, chờ cô dạy con bé thêm kiến thức, chờ cô lại đóng cửa nghiên cứu, nhỡ con bé thí nghiệm lại xảy ra chuyện thì sao, ai có thể bảo đảm con bé có thể chuyển nguy thành an!"

"Tôi sẽ không để cho Mịch Nhi gặp chuyện gì nữa!" Đôi mắt màu tím của Tố Tâm hiện lên ngọn lửa tức giận, cũng đứng lên, ngẩng đầu phản bác, "Ai cũng không thể phê bình quyền lợi làm mẹ của tôi, tôi yêu Mịch Nhi hơn cả sinh mạng, ai cũng không thể cướp nó đi! Tôi sẽ lập tức mang Mịch Nhi trở về căn cứ, nơi đó mới là chỗ an toàn nhất!"

"Là tôi cướp con bé đi ư, tôi chỉ muốn tốt cho Mịch Nhi. . . . . ."

Hai người còn đang tranh chấp cũng không có phát hiện, ở một góc vườn hoa rậm rạp, có một bóng dáng nho nhỏ đã nghe đến ngây người.

Trong góc vườn hoa bên cạnh, Mịch Nhi đã sớm sững sờ.

Cô bé mới vừa tỉnh lại trong phòng bệnh, kim truyền khiến cô bé rất đau, cảm thấy bốn bề vắng lặng, tự mình rút kim truyền, âm thầm lén lút ra ngoài.

Cô bé biết rõ mình đang bị bệnh, ít nhất trong thời gian ngắn đừng nghĩ tới chuyện xuống giường chạy loạn, cho nên thừa dịp bây giờ không có người nào, ra ngoài hoạt động thân thể một chút. Nhưng không nghĩ tới, cô bé men theo tiếng nói loáng thoáng trong vườn hoa, mắt thấy cha mẹ tức giận cãi vả!

Mịch Nhi kinh ngạc nhìn qua Tố Tâm và Mục Thần, bọn họ so với lần đầu tiên gặp mặt càng thêm rối bời, cô bé chưa từng thấy cha mẹ tức giận như vậy, lại còn có thể đối chọi gay gắt, miệng lưỡi sắc bén chỉ trích lẫn nhau, tuyệt đối không nhường ai!

Lần này bọn họ thật sự lấy ra tất cả sức lực cãi vả, quyết tâm muốn phân cao thấp. . . . . .

Mà cô bé, có lẽ cuộc sống sau này sẽ do sự ồn ào của cha mẹ định ra, hoặc là bị cha mang về Mĩ, mang theo bên mình chăm sóc, hoặc là bị mẹ giận dữ mang về căn cứ, sẽ không bao giờ được tùy tiện ra ngoài.

Nên sẽ không thể lôi kéo cha mẹ cùng nhau chơi đùa hạnh phúc như một năm qua, về sau cô bé có thể không còn được như vậy nữa. . . . . .
Mịch Nhi lo sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng Tố Tâm và Mục Thần cũng không có phát hiện ra con gái đang nghe lén, vẫn kịch liệt như cũ.

"Mặc kệ nói thế nào, nhất định lần này tôi phải mang Mịch Nhi trở về!" Mục Thần xoay người, dứt khoát không thèm đối mặt với Tố Tâm, "Cho đến bây giờ Mịch Nhi chưa từng tới nhà tôi lần nào, đến bà nội nó cũng cũng chưa gặp qua! Cha mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới nên mất liên lạc hơn một năm nay, cuối cùng ít hôm trước mới biết bọn họ sắp về Mỹ, bọn họ vẫn không biết Mịch Nhi tồn tại, nên nhất định tôi sẽ trực tiếp mang Mịch Nhi trở về, để bọn họ yêu thương chăm sóc cháu gái!"

"Anh thật sự không thể nói lý, quả thực chính là ác ma bạo ngược!" Tố Tâm bị Mục Thần làm tức đến nỗi giận run cả người, khiến cô không còn từ ngữ nào để trách cứ, nhưng cô tuyệt đối không thể nhượng bộ, "Từ nhỏ Mịch Nhi đã đi theo tôi, con bé luôn đi theo tôi học tập mọi kiến thức, căn bản không thể rời khỏi tôi, dù cha mẹ anh có yêu thương hơn nữa thì cũng không thể loại bỏ sự phụ thuộc của con bé với tôi! Mục Thần, nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng không khách khí đối với anh nữa, Mịch Nhi sẽ cùng tôi trở về căn cứ, nơi đó có chú dì của con bé, nhất định có thể giáo dục Mịch Nhi lớn lên!"

. . . . . .

Mịch nhi đứng phía sau bụi cây nghe thấy vậy lệ rơi đầy mặt, trong lòng vừa uất ức vừa khổ sở, đôi mắt màu tím khóc đến nỗi đỏ ửng như con thỏ nhỏ .

Ghét, ghét, ghét cha, ghét mẹ, bọn họ muốn làm gì, tại sao lại luôn cãi vả như vậy, tại sao bọn họ không giống như những cha mẹ khác!

Trước kia, thời điểm cô bé và mẹ ở cùng nhau tại căn cứ, các dì các chú bên cạnh cũng không có ai làm cha mẹ, cô bé cũng không có mong đợi mình sẽ có cha, cũng chưa bao giờ biết cha mẹ người ta sống chung như thế nào. Nhưng một năm qua ở nhà họ Triển, trong mắt cô bé thấy được rất nhiều sự vật mới mẻ, những điều đó không phải là điều cô bé có thể học tập được ở căn cứ, mà là một điều có tên là tình cảm.

Thật ra thì Mịch Nhi cũng rất hâm mộ anh Tiểu Bạch, hâm mộ anh có em gái Liên Tranh đáng yêu như vậy, hâm mộ anh có em trai Tiểu Hắc nghịch ngợm để tranh cãi, nhưng hâm mộ hơn là anh có cha mẹ hiểu nhau nên rất hạnh phúc, khiến cả gia đình tràn ngập yêu thương.

Cô bé đã sống chung với người nhà họ lâu như vậy, cho dù có rất nhiều việc cô bé không được tiếp xúc, nhưng Mịch Nhi cũng biết dì Liên Hoa và chú Triển có tình cảm thắm thiết, yêu thương nhau không có từ ngữ nào hình dung được. Từ trên ti vi và sách báo, cô bé cũng biết nhà họ Triển là gia đình ngọt ngào tiêu chuẩn trên thế giới, vợ chồng ân ái, tình vững hơn vàng, con cái xinh đẹp ngây thơ đáng yêu, mà gia đình của cô bé, thấy thế nào cũng không thể gọi là nhà.

Dì Liên Hoa tao nhã xinh đẹp luôn khoác tay chú Triển đẹp trai tài giỏi, đến ánh mắt trao đổi giữa họ cũng dịu dàng giống như nước sông, cảnh tượng đó quả thật giống như tranh vẽ, nhưng cô bé lại chưa từng thấy cha mẹ mình có hình ảnh này, mẹ Tố Tâm và cha Mục Thần, giữa hai người vĩnh viễn chỉ có lạnh lẽo, vô tình, tránh né và bỏ qua.

Giữa bọn họ, chỉ có bàn luận về chuyện của cô bé thì mới có thể nói mấy câu trao đổi, chỉ có lúc cãi vả giống như bây giờ, thì mới là lúc có cảm xúc sâu sắc nhất.

Mịch Nhi hung hăng cắn môi, ép xuống cảm xúc để không khóc ra tiếng, cô bé không thể để cho cha mẹ phát hiện ra sự xuất hiện của mình, phát hiện cô bé lén lút chạy đến đây nghe lén bọn họ cãi vả, còn khóc thảm thiết. . . . . .

Cô bé biết nguyên nhân bọn họ cãi vả cũng vì muốn yêu thương cô bé cưng chiều cô bé, muốn cho cô bé thứ tốt nhất, nhưng cô bé hy vọng một chuyện xa vời, là cha và mẹ cũng có thể giống như chú Triển và dì Liên Hoa, cũng yêu nhau lẫn nhau, để cô bé có một căn nhà, có thể ở chung với cha mẹ!

Nhưng bây giờ, hy vọng này đã tan vỡ mãi mãi, hai người đã quyết định mỗi người một nơi, sẽ không bao giờ gặp mặt nhau nữa. . . . . .

Nguyện vọng trong lòng Mịch Nhi cứ thế tan vỡ, cô bé bực tức xoay người, nước mắt giống như trân châu rơi xuống, chạy ra xa không mục đích.

Giờ khắc này, cô bé chỉ muốn vứt bỏ toàn bộ thế giới, trốn khỏi cha mẹ đã đánh vỡ hy vọng của mình, sau đó tìm một chỗ để khóc. . . . . .

Nhưng Mịch Nhi vừa chạy, cuối cùng đã tạo ra sự náo loạn

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.