CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 44 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 44 : CHẠY TRỐN KHỎI VÙNG BIỂN ĐẦY NỘ KHÍ 1


Trong gian nhà xưởng im ắng như tờ, dây chuyền sản xuất ngừng mọi hoạt động, những người máy mới với cơ thể vẫn chưa được lắp ráp hoàn chỉnh nằm bất động trên băng chuyền.

Hắc Kiệt kéo một thi thể vào trong góc nhà. A Lệ ném búa sắt đi, khẽ lau tay lên bộ quân phục, động tác vừa chậm rãi vừa nặng nề, như thể hành động nện búa ban nãy đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cậu.

Cậu ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ một hồi rồi mới giống như đám thú binh kia, nhìn về phía Hứa Mộ Triều đang đứng bên cạnh dây chuyền sản xuất. Lúc này, Hứa Mộ Triều cũng đang nhìn cậu. Rõ ràng cậu là người chủ động yêu cầu giết Minh Huy, nhưng cô lại có một cảm nhận mãnh liệt rằng bản chất cậu là một người rất mực lương thiện.

Bởi vì cậu lương thiện nên mới xúc động vì tình cảm vô cùng thuần khiết của Minh Huy, và bởi cậu lương thiện nên mới có thể tự tay giết chết cô ta. Mới có thể nói, muốn hận thì hận một mình tôi là đủ rồi...

Ổn định lại cảm xúc, Hứa Mộ Triều chỉ vào thiết bị hình tròn ở ngay vị trí chính giữa dây chuyền sản xuất, nói:

 “Người máy lắp mặt nạ tại chỗ này.” 

Cô mở một cái hộp nhỏ nằm bên phải bộ phận lắp ráp ra, bên trong xếp đầy những tấm silicon mỏng trong suốt màu xanh lá, hỏi: 

“Đây có phải là vi mạch điều khiển không?”

A Lệ gật đầu. 

“Chắc là vậy.”

Hứa Mộ Triều trầm mặc một lát rồi nói: 

“Nếu như chúng ta lấy những vi mạch này đi, người máy mới sản xuất ra sẽ thế nào?”

Không ai biết câu trả lời.

“Thử xem sao.” 

Hứa Mộ Triều quả quyết nói.

Đám bán thú tuân theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, gấp rút hành động. Nửa tiếng sau, một người máy yên lặng ngồi dậy nơi cuối dây chuyền sản xuất.

Không giống với những người máy trước, nó không đi thẳng ra khỏi nhà xưởng mà chỉ chậm rãi xoay cái đầu bằng kim loại màu trắng bạc, đôi con ngươi màu đỏ liếc nhìn mọi người, không nói năng gì. Hứa Mộ Triều nhìn chằm chằm vào tên người máy đó, lạnh lùng nói: 

“Lại đây!”

Chiếc đầu kim loại quay sang phía Hứa Mộ Triều, tia sáng màu đỏ trong đôi con ngươi lóe lên. Hứa Mộ Triều thủ thế sẵn sàng.

“Xác nhận mệnh lệnh.”

 Tên người máy sải đôi chân kim loại dài, bước về phía Hứa Mộ Triều.

Khóe miệng Hứa Mộ Triều chậm rãi cong lên. Đám người thú sau giây lát ngây ngẩn cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ khôn cùng.

Hai giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, còn không tới một tiếng nữa, Minh Hoằng sẽ tỉnh lại.

Bốn mươi gã người máy cao lớn, thấp giọng nghiêm chỉnh nói:

 “Xác nhận mệnh lệnh.”

 Hai mươi người máy trong số đó đứng thẳng tắp, giống hệt những người máy đã được sản xuất bình thường trước đó, yên lặng bước từng bước vững vàng rời khỏi nhà xưởng. Hai mươi người máy còn lại thì vây quanh đám người bán thú.

Ước chừng mười phút sau, bên ngoài truyền đến vài tiếng động khác thường. Tiếng còi trạm gác vang lên ầm ĩ, tiếng bước chân dày đặc cho thấy quân đội đang được điều động. Ngay sau đó, khói lửa từ nóc các nhà xưởng bốc lên ngùn ngụt.

“Thành công rồi!”

 Hắc Kiệt hưng phấn hét lên.

Hứa Mộ Triều nhanh chóng ra lệnh:

 “Đi!”

Hai mươi người máy cùng bốn mươi bán thú và người thú lập tức lao ra khỏi nhà xưởng, tập kích theo đường ven biển.

Thế giới dưới lòng đất xảy ra sự hỗn loạn nho nhỏ.

Không một ai biết vì đâu lại có người máy bị rối loạn chương trình, xông vào nhà xưởng, lấy hết vi mạch điều khiển trên dây chuyền sản xuất ra, tiếp tục truyền mệnh lệnh gây rối cho người máy mới được sản xuất. Bọn chúng còn đốt nguyên liệu và nhiên liệu sản xuất, khiến ít nhất ba gian nhà xưởng xảy ra hỏa hoạn, thậm chí còn trộm đi một ít vũ khí.

Tuy nhiên số lượng người máy mất kiểm soát không nhiều lắm, dưới sự trấn áp nhanh nhẹn của đội cảnh vệ, tổn thất của cuộc nổi loạn này là cực nhỏ. Hai mươi phút sau, mấy chục người máy phản loạn bị đội cảnh vệ nhanh chóng tháo tứ chi, đưa vào lò thiêu hủy. Theo như kết quả kiểm tra thì nguyên nhân của việc rối loạn chương trình này là bởi trên cơ thể chúng không có vi mạch điều khiển.

Sĩ quan cảnh vệ rất nhanh đã tìm được nhà xưởng sản xuất ra đám người máy phản loạn này. Hắn dẫn theo một đội cảnh vệ kiểm tra kĩ càng dây chuyền sản xuất. Lúc đến gần đống nguyên vật liệu nơi góc phòng, ánh mắt hắn liền bị thu hút bởi một đôi chân của nữ giới loài người.

Hắn ra lệnh cho một tên cảnh vệ kéo thân thể đó ra ngoài. Song, cho dù là người máy sĩ quan cảnh vệ lạnh lùng, nghiêm túc, vào khoảnh khắc nhìn thấy thân thể đó cũng phải đứng đờ ra, không biết nên làm thế nào mới được.

Trên mặt đất, người máy mang hình dạng thiếu nữ loài người nhỏ nhắn trong bộ váy áo ngắn màu đỏ vẫn thướt tha, nguyên vẹn như cũ, chỉ duy cái đầu là đã bị đập thành một khối dẹp lép. Đó chắc hẳn là kết quả của một ngoại lực cực mạnh. Nửa khối chip vi mạch trên đầu lộ hẳn ra ngoài, vẫn còn tóe lửa và bốc khói trắng. Mặt cô ta hoàn toàn bị dập nát, thứ duy nhất còn sót lại chính là mảnh da nhỏ bên má trái, vẫn trắng nõn, mềm mại, bám vào phần đầu gần như đã vỡ vụn.

Không biết bao lâu trôi qua, đúng lúc viên sĩ quan cảnh vệ cho rằng cô ta đã chết, ra lệnh cho cấp dưới khiêng cô ta đi thì các ngón tay của cô ta lại khẽ run lên. Sau đó, một tia sáng màu đỏ từ nửa khối chip vi mạch còn sót lại bỗng chậm rãi hiện lên, trong nháy mắt đã bao quanh thân thể cô ta. Từ chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ. Một lát sau, sĩ quan cảnh vệ liền thấy cô ta từ từ đứng dậy trong tư thế cứng ngắc.

“Minh Huy, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

 Viên sĩ quan cảnh vệ hỏi.

“Sĩ quan cảnh vệ.” 

Có lẽ vì cổ họng cũng bị thương nặng nên giọng nói của Minh Huy không còn dịu dàng nữa mà trở nên khàn khàn như đám người máy cấp thấp. 

“Hứa Mộ Triều đã tạo phản, lập tức phong tỏa toàn bộ nơi này, phát tín hiệu cảnh báo cho tất cả người máy.”

“Xác nhận mệnh lệnh!”

“Đổi cho tôi... một cái đầu khác. Khi Minh Hoằng tỉnh lại, hãy lập tức báo cáo với ngài ấy... việc tiêu diệt kẻ phản bội đã được triển khai.”

 Minh Huy vừa nói vừa nhận lấy một tên lửa hạng nặng từ trong tay gã cảnh vệ đứng bên.

Khói lửa mịt mù ánh lên giữa sắc trời tối đen như mực càng có vẻ yêu dị, kì quái.

Sau lưng, hai mươi người máy phóng hỏa tạo tình thế rối loạn. Trước mặt, hai mươi người máy còn lại ngụy trang thành cảnh vệ, “áp giải” đám người Hứa Mộ Triều rời đi. Đoạn đường này chỉ đáng sợ chứ không có gì nguy hiểm, đương nhiên bọn họ đã tới được gần đường ven biển.

Khi cả bọn đến gần khu rừng rậm, sau lưng bỗng truyền đến tiếng còi trạm kéo dài, chói tai. Tiếng còi ngày càng đến gần, liên tiếp ngân lên, rõ ràng là mệnh lệnh chung tầng tầng lớp lớp truyền lại.

“Chạy mau!” 

Vẻ mặt Hứa Mộ Triều trở nên căng thẳng tột độ. Đám người bán thú và người máy không bước đi rón rén như cũ nữa mà nhanh chóng tăng tốc chạy biến vào khu rừng.

Sau khi bọn họ lao ra khỏi khu rừng thì thấy ít nhất năm mươi gã người máy màu đen và hai gã người máy khổng lồ đang đứng lặng yên trên bờ cát, con ngươi đỏ ngầu, lạnh lùng và vô tình.

“Phá vòng vây!” 

Hứa Mộ Triều nhảy lên, tấn công gã khổng lồ mạnh nhất.

Ánh lửa đã tắt, tiếng sóng biển không ngừng gào thét.

Chiếc thang máy màu đen dẫn lên mặt đất đỗ ở vị trí cách đường biển khoảng chừng mười mét. Bãi biển phủ đầy cát trắng mịn lúc trước bây giờ trải đầy mảnh kim loại, ánh lửa điện lập lòe khắp nơi, thỉnh thoảng lại bắt gặp tứ chi đọng máu khô của bán thú, khung cảnh không khác gì dưới địa ngục.

Hứa Mộ Triều thở dốc, hớp từng ngụm không khí; với đôi chân người máy, tốc độ của A Lệ tăng lên rất nhiều, vì thế có thể đuổi kịp cô. Hắc Kiệt và hai gã bán thú may mắn sống sót đang chạy bên cạnh cô.

Dõi mắt về nơi xa, cách đó vài cây số, toàn một màu đen vô bờ bến, mờ mờ ảo ảo, giống như một đám mây đen khổng lồ, bao phủ toàn bãi biển. Đó là hàng ngàn, hàng vạn người máy đang dùng tốc độ cực cao tập hợp đuổi theo bọn họ.

Cũng may, cuối cùng họ đã tới được lối ra, với cái giá cực kì đắt.

Họ nhảy lên thang máy, nhấn công tắc. Bốn phía quanh thang máy khổng lồ màu đen nhanh chóng được những bức tường kim loại đen bóng quây lại, ánh sáng đột nhiên biến mất, thang máy chậm rãi nhô lên, từ từ tăng tốc.

“Phó thống lĩnh, liệu bọn chúng có đuổi kịp chúng ta không?” 

Một gã bán thú hỏi.

Hứa Mộ Triều gần như quát lên: 

“Phó mặc số phận thôi!”

“Hứa, quay lại!”

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.