CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 42 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 42 : NỖI HẬN CỦA MINH HUY 1


“Vấn đề này không đơn giản đâu.” 

Hứa Mộ Triều nhanh chóng động não suy nghĩ, ngoài miệng thì vòng vo kiếm cớ.

“Nói tiếp đi.”

 Minh Hoằng nói bằng giọng hết sức hưng phấn.

“Lúc tôi hôn mê, tại sao anh lại... chạm vào thân thể tôi?”

 Cô hỏi.

“Vốn định chuẩn bị giải phẫu cho cô, nên cần làm quen với kết cấu cơ thể của cô trước.”

“Ồ... Vậy tại sao anh cũng cởi hết quần áo của mình ra vậy? Anh buồn ngủ à?”

Thực ra cô chỉ hỏi cho có mà thôi, chứ cô biết chắc, hắn cởi hết quần áo chỉ đơn thuần là vì muốn bắt chước cô.

“Ngủ?” 

Minh Hoằng nhíu mày. 

“Không, người máy không cần ngủ.”

Hứa Mộ Triều đang nghĩ cách phân tán sự chú ý của Minh Hoằng, liền thuận nước đẩy thuyền, hỏi: 

“Chẳng phải các anh cũng cần nạp điện sao? Giống như hoạt động ngủ của loài người ấy?”

Minh Hoằng lắc đầu. 

“Đó là loại người máy khác. Trong cơ thể tôi có tinh thể khoáng thạch siêu năng lượng, không cần phải nạp điện.”

Tinh thể khoáng thạch siêu năng lượng... Gã Minh Hoằng này còn mạnh hơn những gì cô tưởng tượng. Cô nói liều:

 “Vậy sao? Thế thì không được rồi. Anh vừa thấy đấy, tuy có thể đạt được cao trào bất cứ lúc nào nhưng chỉ trong khi ngủ thì sức chiến đấu mới đạt tới giá trị cao nhất. Nếu như anh không ngủ thì chẳng còn cách nào khác.”

Ai cũng biết đây chỉ là một mớ lí luận hết sức hoang đường, ham muốn của con người lúc tỉnh e là còn mạnh mẽ hơn cả khi ngủ. Thế nhưng Minh Hoằng, người chỉ biết có lí thuyết, không hề có kinh nghiệm thực tiễn, lại nửa tin nửa ngờ.

Hắn trưng ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc, gật đầu rồi trầm tư suy nghĩ.

“Tôi hơi mệt rồi, có thể đi về trước không?” 

Cô hỏi.

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, nói:

 “Tôi cũng có thể.”

Cô bị dọa cho giật mình, lắp bắp hỏi: 

“Có thể… cái gì?”

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt. 

“Tôi có thể làm nhiễu sóng điện từ từ bên ngoài, làm cho nguồn năng lượng của tinh thể tạm dừng hoạt động một thời gian, chỉ để lại một dòng điện yếu để duy trì sự hoạt động của khung máy, đại khái giống như là sóng điện não của động vật trong trạng thái ngủ say.”

Một ý nghĩ táo bạo bỗng nảy lên trong đầu Hứa Mộ Triều, nếu như Minh Hoằng chìm vào trạng thái ngủ say, bọn người máy sẽ như rắn mất đầu, chẳng phải đó chính là cơ hội tốt nhất để bọn cô chạy trốn sao?

“Nếu tôi đạt được tới trạng thái này, bước tiếp theo phải làm thế nào?”

 Hắn lại hỏi.

Mặt cô nóng như rang, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, cô lảng sang chuyện khác: 

“Anh có muốn tôi giúp anh khi anh chìm vào trạng thái ngủ say không?”

Hắn chăm chú nhìn cô, nở một nụ cười bí hiểm, lắc đầu.

 “Không. Trong trạng thái đó, năng lực phòng vệ và tấn công của tôi đều bằng không. Tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào ở bên cạnh đâu.”

Hứa Mộ Triều thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hơi tiếc nuối. Đó là một cơ hội tốt, nếu bắt được hắn làm con tin thì việc trốn chạy sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn đồng ý tiến nhập vào trạng thái ngủ say đã là một cơ hội vô cùng tốt rồi. Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn. 

“Hi vọng anh sẽ thành công.”

Hắn gật đầu, nói:

 “Cô quay về đi. Trong vòng tám giờ tới, tôi sẽ phong tỏa toàn bộ gian nhà xưởng này, cho đến khi tôi tự động hủy bỏ trạng thái hôn mê đó.”

 Nói rồi, hắn nhắm mắt lại, nhìn bộ dạng này thì có vẻ muốn ngay lập tức tiến vào trạng thái ngủ say.

Hứa Mộ Triều bật dậy, nhặt quần áo lên, lại phát hiện chúng đã bị xé rách, căn bản không thể mặc được nữa. Bất đắc dĩ cô đành phải lấy bộ quân phục của Minh Hoằng đang để trên bàn, mặc lên người. Quần áo của hắn rất rộng, còn toát ra hơi thở lạnh lẽo, nhàn nhạt.

“Hứa.”

 Hắn đột nhiên cất tiếng gọi cô.

Cô quay lại nhìn, hắn vẫn giữ nguyên trạng thái nhắm mắt, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, mỉm cười.

 “Bảo bối của tôi, cảm ơn em.”

Người cô cứng đờ, hắn lại nói:

 “Ngày hôm qua, việc em nghi ngờ những nguyên tắc cơ bản đã khiến tôi bắt đầu tự hỏi một vài điều.”

“Tự hỏi... cái gì?”

“Ý nghĩa sự tồn tại của tôi.”

 Hắn nói.

“Có lẽ sẽ có một ít thay đổi. Chờ tôi suy nghĩ kĩ càng rồi sẽ nói cho em biết, cũng sẽ viết vào trình tự cải tạo của em, đến lúc đó, tôi và em sẽ là một thể thống nhất.”

Hắn thực sự xem cô là thú cưng sao? Nhưng cô lại chẳng thấy vinh hạnh chút nào. Hắn hồn nhiên hơn bất cứ người đàn ông nào cô từng gặp, nhưng cũng kinh khủng hơn bất cứ ai.

Không, cô ngớ ngẩn rồi sao. Minh Hoằng không phải là đàn ông, hắn là người máy. Cô cười gượng hai tiếng, lập tức nói lời từ biệt rồi rời khỏi nhà xưởng. Cô mặc kệ hắn có thực sự hoang mang về nguyên tắc chết tiệt kia hay không, chỉ biết tám tiếng đồng hồ sắp tới là cơ hội có một không hai, cô phải liều chết mà nắm lấy.

Ngoài cửa, đám người máy canh phòng nhìn cô trong chốc lát, rồi phá lệ tiến đến chào theo nghi thức quân đội, sau đó mới đi theo cô, trở về bộ chỉ huy.

Cô có chút nghi hoặc, chẳng lẽ vì mặc quân phục của Minh Hoằng mà cô đã khiến đám người máy này hiểu lầm? Thế nên bọn chúng mới hành lễ theo quân hàm, nhưng vẫn tuân thủ mệnh lệnh trông giữ cô như cũ.

Cô quyết định sẽ mặc bộ quần áo này chạy trốn.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nhuộm một màu đỏ hồng động lòng người. Ban đêm, dưới lòng đất này cũng không có gì khác biệt so với ban ngày. Người máy vẫn làm việc tại khu mỏ, không ngơi nghỉ. Đám khói dày đặc từ nhà xưởng trước nay chưa bao giờ ngừng bốc lên.

Thân là người máy thứ hai do Minh Hoằng chế tạo, Minh Huy ra đời cũng đã lâu, sức chiến đấu so với những binh sĩ khác không được tính là cực mạnh nhưng sở trường của cô ta chính là khả năng điều khiển đội hình máy móc chiến đấu cỡ lớn. Nếu để cô ta chỉ huy những cỗ máy đó đánh nhau với Hứa Mộ Triều thì e là khả năng chiến thắng sẽ rất cao. Hơn nữa, cô ta còn được ban cho họ “Minh”, tượng trưng cho địa vị mà không người máy nào có thể so sánh.

Đêm nay, người máy thứ hai thế giới – Minh Huy – phát hiện ra Minh Tướng quân tự khóa mình trong một nhà xưởng, còn bố trí mấy lớp phòng tuyến bằng tia phóng xạ, bất cứ kẻ nào, kể cả cô ta, cũng không thể tới gần.

Cô ta đang buồn chán thì một gã cảnh vệ chợt đến chuyển lời nhắn, A Lệ muốn gặp cô ta.

Cô ta thích máy móc, cũng thích những thứ xinh đẹp. A Lệ là người đàn ông đẹp nhất mà cô ta từng gặp. Vì thế, ngay từ đầu, cô ta đã quyết định phải cải tạo A Lệ thành cơ thể bán người máy đẹp trai, hùng mạnh nhất. Không biết cơ thể và tướng mạo đẹp đẽ của cậu ta nếu kết hợp với máy móc kim loại thì sẽ trở thành một tác phẩm hoàn mĩ đến mức nào đây?

Vừa bước vào phòng, đập vào mắt là bộ quân phục quen thuộc, Minh Huy liền hành lễ theo phản xạ. Sau đó mới phát hiện ra đó là Hứa Mộ Triều đang đứng bên cửa sổ, mỉm cười nhìn cô ta.

“Tại sao cô lại mặc quân phục của ngài Tướng quân?”

 Minh Huy tỏ vẻ không vui. Trong lòng tất cả các người máy, những gì thuộc về Minh Tướng quân đều cao quý, bất khả xâm phạm.

Hứa Mộ Triều nhìn Minh Huy bằng ánh mắt trong veo. 

“Ồ, bộ quần áo này là ngài ấy cho tôi.”
truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.