CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 39 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 39 : NGUYÊN TẮC CƠ BẢN 2


Hứa Mộ Triều tạm thời không muốn dằng dai với hắn nữa, nhanh nhẹn gật đầu. Đúng lúc này, cửa phòng kế bên bật mở, Hắc Kiệt toàn thân đầy máu xuất hiện ở cửa, quần áo tả tơi, trên cánh tay và ngực đầy những vết thương sâu hoắm.

“Phó thống lĩnh! A Lệ, hắn...”

 Anh ta khó nhọc cất tiếng.

Trong lòng Hứa Mộ Triều bỗng nặng trĩu, nhưng Minh Hoằng đang ở đây, cô không dám biểu lộ quá nhiều tình cảm, chỉ hỏi:

 “Tại sao cậu lại bị thương thế này?”

Hắc Kiệt liếc nhìn Minh Hoằng, hít sâu một hơi rồi mới nói:

 “Minh Huy tiểu thư muốn cải tạo A Lệ, thuộc hạ cho rằng phải có sự đồng ý của ngài... Thuộc hạ không ngăn cản được...”

Hứa Mộ Triều im lặng giây lát rồi xoay người đi vào phòng. Hắc Kiệt không dám nhiều lời, cũng nhanh chóng quay về phòng mình. Minh Hoằng rõ ràng nhìn thấy Hứa Mộ Triều sải bước gấp gáp hơn, hai bàn tay buông thõng còn hơi run rẩy.

Trong phòng thoang thoảng mùi máu tươi. Chàng thiếu niên tuyệt mĩ lặng im nằm trên mặt đất, hai tròng mắt đen láy long lanh hơn cả ánh sao. Minh Huy đang ngồi xổm ở bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, chăm chú nhìn cậu ta không chớp mắt.

Hứa Mộ Triều đánh hơi một lát rồi cúi xuống, túm lấy chiếc quần dài màu xám của cậu ta, xé nát. Sắc mặt A Lệ lập tức cứng đờ, còn Minh Huy lại tỏ vẻ kiêu ngạo, nói:

 “Không tồi phải không, đây là lần đầu tiên tôi cải tạo đôi chân cho người khác đấy! Rất hợp!”

Ánh mắt Hứa Mộ Triều trầm hẳn xuống.

Đôi chân thon nhỏ, trắng trẻo, cân đối của A Lệ vốn có không ít vết sẹo chằng chịt, nhưng ít ra cũng là chân người hoàn chỉnh. Thế mà giờ phút này, đoạn từ bắp chân trở xuống, chẳng biết đã bị cái gì chặt đứt, thay vào đó là một đôi chân kim loại còn trắng hơn cả màu da vốn có. Sự kết hợp vừa vặn này thật giống như da thịt đã hòa lẫn với kim loại. Chỉ là, nhìn kĩ ở chỗ nối vẫn lờ mờ lộ ra một đường viền màu đỏ sậm, tanh mùi máu.

Lồng ngực Hứa Mộ Triều thắt lại. 

“Tại sao đột nhiên lại cải tạo cậu ấy?”

Minh Huy nhanh nhảu đáp: 

“Hứa Mộ Triều, cô cứ yên tâm! Qua mấy tiếng nữa, cậu ta có thể tự đứng dậy, đi lại bình thường, thậm chí, còn đi với vận tốc siêu nhanh nữa... Đây chính là đôi chân có công năng tốt nhất.” 

Nói xong, không đợi Hứa Mộ Triều đáp lời, cô ta đã nhìn sang Minh Hoằng, hỏi: 

“Tướng quân, tôi làm việc cũng không tệ đấy chứ?”

Minh Hoằng vốn đứng tựa vào cửa quan sát tình hình, lúc này đột nhiên đi tới, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn một hồi rồi nói: 

“Cẩu thả quá... Nhưng lần đầu tiên mà cô làm được như thế này cũng coi như không tệ. Lần sau dùng nhiều thuốc mê hơn một chút thì cậu ấy sẽ không có cảm giác đau đớn mãnh liệt như vậy.”

Minh Huy toét miệng cười, Minh Hoằng cũng nở nụ cười nhàn nhạt. Thật giống như cuộc đối thoại giữa một người anh cả nghiêm nghị và cô em gái được nuông chiều, bầu không khí trong phòng cũng vì thế mà có vẻ ôn hòa hơn.

“Tại sao... chưa có sự đồng ý mà đã cải tạo người của tôi?”

 Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, nhìn xoáy vào Minh Huy, giọng nói cao vút, lạnh như băng vang lên, lộ rõ sự tức giận tột độ.

“Phó thống lĩnh... là tôi tự nguyện.” 

A Lệ cất giọng khàn khàn.

Cả người Hứa Mộ Triều khẽ chấn động, cô liếc mắt nhìn A Lệ, rồi lại quay sang nhìn Minh Huy. Một lát sau, cô thản nhiên nói với Minh Hoằng: 

“Không còn sớm nữa, các người đi đi.”

Minh Huy từng bại dưới tay cô nên hơi sợ, thấy A Lệ gật đầu với mình, cô ta làm mặt quỷ với Hứa Mộ Triều rồi nhanh chóng đi ra cửa. Nhưng Minh Hoằng lại không hề nhúc nhích. Hắn nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm. 

“Hứa, dáng vẻ của cô... là tức giận sao?”

Hứa Mộ Triều nhìn hắn, cười. 

“Tôi không tức giận. Đối với chúng tôi, cải tạo là một việc hệ trọng liên quan tới sự sống còn, sơ sẩy một chút là sẽ thành công cốc. Nếu như tôi giấu giếm anh, giết Minh Huy để cải tạo, anh có tức giận không?”

Minh Hoằng lắc đầu. 

“Tôi sẽ không tức giận. Chết rồi thì tạo ra một cái khác giống Minh Huy như đúc, hơn nữa, công năng còn có thể tối ưu hơn.”

Hứa Mộ Triều im lặng trong chốc lát, lại hỏi: 

“Nhưng nó vẫn sẽ là Minh Huy sao? Anh nói các anh là hình thức sinh mệnh cuối cùng, nhưng hình thức sinh mệnh cuối cùng chân chính, vĩ đại nhất chẳng phải là độc nhất vô nhị, không thể thay thế ư?” 

Cô cười nhạt. 

“Thứ thực sự tồn tại đến cuối cùng chính là nguyên tắc cơ bản của các anh, chứ không phải là sinh mệnh của các anh. Nói cách khác thì thứ tồn tại thực sự là chủng tộc chế tạo ra các anh, chứ không phải các anh. Ha ha, tôi thực sự nên cân nhắc một chút, xem có nên nhận sự cải tạo của các anh hay không.”

Sắc mặt Minh Hoằng nhất thời trở nên hết sức khó coi. Hứa Mộ Triều lại tỏ ra vô cùng kiên định, không khách khí nói:

 “Tôi buồn ngủ rồi, mời về cho!”

Minh Hoằng giận quá hóa cười, “hừ” lạnh mấy tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

A Lệ nãy giờ vẫn trầm mặc, lúc này lại nói bằng giọng hơi gấp gáp: 

“Không phải cô quá xúc động rồi đấy chứ? Cô làm hắn tức giận rồi đấy!”

Vẻ tức giận trên gương mặt Hứa Mộ Triều lập tức biến mất, cô hít sâu một hơi, nói: 

“Tôi cố ý đấy.”

A Lệ có vẻ không hiểu.

“Có câu “loạn tắc sinh biến”, nghĩa là chúng ta có thể tìm đường sống trong sự hỗn loạn. Hắn đã lên kế hoạch trong vòng hai ngày sẽ hoàn thành việc cải tạo tôi. Với tính cách tinh vi, nham hiểm của hắn thì chỉ có cách khiến lòng hắn rối loạn, chúng ta mới có đường sống. Hôm nay, khó khăn lắm tôi mới phát hiện ra được nhược điểm trong con người hắn...”

 Hứa Mộ Triều ngồi xuống cạnh A Lệ, nói tiếp:

 “Còn bây giờ, nói cho tôi biết, tại sao cậu lại muốn tiếp nhận sự cải tạo này?”

A Lệ chật vật muốn ngồi dậy, Hứa Mộ Triều vội vã đỡ cậu. Cậu dựa đầu vào vai cô, thở dốc. Đôi mắt trong veo, sáng như ánh trăng, lấp lánh vài tia vui sướng. Đây là lần đầu tiên Hứa Mộ Triều nhìn thấy cậu vui đến vậy.

Cậu nói:

 “Cuối cùng thì tôi cũng biết nội dung nguyên tắc cơ bản của người máy rồi.”

Hứa Mộ Triều cúi đầu, chậm rãi nói: 

“Trả giá bằng đôi chân sao?”

Cậu gật đầu. 

“Trả giá bằng đôi chân cũng không sao, cơ thể của tôi... Minh Huy hoàn toàn tin vào thành ý của tôi, bây giờ tôi đã là nửa người nửa máy, cho nên cô ta liền nói cho tôi biết nội dung của nguyên tắc cơ bản.” 

Cậu nhìn Hứa Mộ Triều nói tiếp:

 “Hứa Mộ Triều, tôi khó mà thoát khỏi đây được, nhưng cô thì có thể. Tôi hi vọng cô lấy tính mạng ra để thề, rằng nếu có thể thoát khỏi đây, hãy truyền lại bí mật trong nguyên tắc cơ bản này cho loài người.”

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.