CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 38 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 38 : NGUYÊN TẮC CƠ BẢN 1

Có lẽ là hài lòng với thái độ của cô, Minh Hoằng nhếch khóe miệng cười nhạt, khoanh tay nhìn mặt biển, không nói gì thêm nữa.

Hứa Mộ Triều lại thầm cảm thấy lo lắng. Không biết Minh Hoằng có dự định gì với cô, cô nhất định phải nghĩ ra cách dẫn mọi người trốn thoát trong vòng hai ngày tới. Mấy ngày nay phải giả vờ làm phần tử cuồng nhiệt với chủ nghĩa duy vật máy móc, ngay cả bản thân cô cũng sắp phát ốm rồi. Cô rất sợ một lúc nào đó, Minh Hoằng bỗng nhiên có ý muốn cải tạo bộ phận nào đó của cô, cô sẽ không chịu được mà để lộ sơ hở.

“Nghe nói gần đây, loài người đã chiến thắng zombie phải không?”

 Minh Hoằng đột nhiên cất tiếng hỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi đến tình hình trên mặt đất. Hứa Mộ Triều gật đầu, đáp:

 “Đúng vậy, nhưng chiến tranh vẫn chưa kết thúc.”

Minh Hoằng cười, nói:

 “Tốt!”

Hứa Mộ Triều không rõ ý tứ của hắn. Cô ngẫm nghĩ, nếu như hắn đúng là do nhà khoa học loài người lưu vong Tây Lạc Thanh Huy chế tạo thì chẳng lẽ Tây Lạc Thanh Huy vẫn muốn nhân loại thắng lợi sao? Bọn họ liệu có trung thành với loài người?

Nhân cơ hội này, cô liền hỏi:

 “Nghe nói loài người có một nhà khoa học rất nổi tiếng tên là Tây Lạc Thanh Huy. Hình như ông ấy rất am hiểu chủ nghĩa duy vật máy móc, Tướng quân có biết người này không?”

Minh Hoằng thản nhiên nói:

 “Tôi từng đọc qua thông tin về người này trong sách.”

 Rồi đột nhiên quay đầu nhìn cô. 

“Lẽ nào cô không tin vào năng lực cải tạo của tôi mà muốn tìm ông ta?” 

Khuôn mặt hắn thoắt hiện lên vẻ châm chọc.

 “Tôi đã đọc lí luận của ông ta rồi. Nếu cô có ý so sánh ông ta với tôi thì tôi không thể không nói, đó là một sự sỉ nhục đối với tôi.”

Câu nói này khiến Hứa Mộ Triều bàng hoàng, kinh hãi.

Sau mấy giây im lặng, cô đi thẳng vào vấn đề:

 “Trên thực tế, tôi nghĩ người máy các anh là do ông ta chế tạo. Dù sao thì ông ta cũng là chuyên gia ưu tú nhất đại lục.”

Minh Hoằng bỗng nhiên giơ tay lên, những ngón tay lạnh lẽo bóp chặt cằm cô một cách chuẩn xác, ánh mắt hắn có chút thâm trầm.

 “Hứa, có phải cô đang lừa tôi không?”

Hứa Mộ Triều chột dạ nhưng vẫn tỏ vẻ ngu ngơ, hỏi: 

“Ý anh là sao? Tôi đương nhiên không dám lừa anh.”

Hắn nhìn cô, gằn từng từ: 

“Vậy thì, một người đề cao nguyên lí máy móc tối cao như cô sao có thể cho rằng loài người thấp kém có năng lực chế tạo được người máy trí năng siêu việt nhất thế giới chứ?”

Tim Hứa Mộ Triều bỗng đập loạn nhịp, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. 

“Logic của anh kì quá đấy! Anh là người máy đầu tiên trên hòn đảo này, vậy thì ai đã chế tạo ra anh?”

Minh Huy từng nói, tất cả người máy trên đảo đều do Minh Hoằng sản xuất, chế tạo ra. Minh Hoằng chính là người máy đời thứ nhất.

“Tuy tôi không biết ai đã ban tặng sinh mệnh cho mình, nhưng hiển nhiên đó cũng là một người máy cao cấp.”

 Minh Hoằng nhìn cô đầy vẻ khinh miệt, đáp.

Hứa Mộ Triều lắc đầu. 

“Nếu như người máy chỉ có thể chế tạo ra người máy thì người máy cao cấp đầu tiên là do ai chế tạo chứ?”

Minh Hoằng bỗng nhiên nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói:

 “Chẳng lẽ người máy đầu tiên không thể là kết quả của công trình tự tiến hóa sao? Có thể là một sinh vật sống nào đó tiến hóa thành người máy có trí năng siêu việt, sau đó chế tạo ra tôi.”

Hứa Mộ Triều ngẩn người.

Minh Hoằng thấy cô không cãi được, liền cười nhạt.

 “Hứa, không nên hoài nghi giá trị của người máy. Chúng tôi có tốc độ tính toán siêu việt, sức tấn công mạnh mẽ, trường tồn theo thời gian, không ngừng tối ưu hóa sinh mệnh, bấy nhiêu đó đã đủ để nói rõ tất cả.”

Hứa Mộ Triều trầm tư trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên. 

“Anh cảm thấy người máy cao cấp đầu tiên có cần tuân theo nguyên tắc cơ bản của người máy không?”

Minh Hoằng không hề suy nghĩ, đáp ngay:

 “Đương nhiên! Nguyên tắc cơ bản chính là mục tiêu tồn tại cơ bản của chúng tôi.”

Dứt lời, bàn tay của hắn bóp mạnh hơn, cằm của Hứa Mộ Triều ngay lập tức xuất hiện thêm hai vệt đỏ hồng, nhưng cô nhịn đau, tiếp tục nói: 

“Tướng quân, vậy thì mâu thuẫn quá. Nguyên tắc cơ bản đó rõ ràng là mệnh lệnh, là những chỉ dẫn hành động, là những trình tự kiểm soát được người ta tải vào. Kết quả của quá trình tiến hóa tự nhiên phải giống như loài người và các động vật khác, bên cạnh đó cũng không hề có những nguyên tắc cơ bản như vậy. Nếu như... người máy đầu tiên cũng phải tuân theo những nguyên tắc đó, vậy thì hắn nhất định không phải là kết quả của sự tiến hóa tự nhiên.”

 Cô nhìn Minh Hoằng, dừng lại giây lát rồi chậm rãi nhấn mạnh:

 “Minh Hoằng, anh không phải là người máy cao cấp đầu tiên sao? Người chế tạo ra anh có thể không phải là người máy, đúng không?”

Minh Hoằng kinh hãi nhìn cô, ánh mắt giận dữ, lạnh lùng như băng tuyết. Hắn im lặng, sắc mặt trầm hẳn xuống, nhìn thẳng vào cô, mãi đến khi trong lòng cô dấy lên từng cơn khiếp đảm. Cô bỗng nhiên có cảm giác mình đã phần nào hiểu được phong cách hành sự của Minh Hoằng.

Hắn trời sinh cao ngạo, tàn nhẫn, luôn tự phụ là hình thức sinh mệnh cao nhất, chưa bao giờ nảy sinh bất cứ mối hoài nghi nào đối với những nguyên tắc cơ bản, cho nên, khi bị Hứa Mộ Triều nói khích, hắn biết rõ đó là quỷ kế nhưng vẫn mặc kệ. Bởi hắn vô cùng tự tin rằng cô sẽ không bao giờ trốn thoát, hắn còn muốn chứng minh sự cao quý của người máy.

Thế mà lúc này, cô lại nói với hắn những nghịch lí về nguyên tắc cơ bản, chẳng phải là đang khiêu chiến với tín ngưỡng của hắn sao?! Đây phải chăng chính là nhược điểm trong lòng hắn?!

Thấy sắc mặt hắn có vẻ không ổn, Hứa Mộ Triều có chút lo sợ mình đã quá lời, liền lặng lẽ siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ nếu hắn trở mặt, cô sẽ liều mạng với hắn một phen, nếu có thể áp chế được hắn, biết đâu vẫn còn con đường sống.

Nhưng Minh Hoằng dường như không có ý định động thủ. Hắn trầm mặc đúng mười phút, sau đó mới ngước khuôn mặt u ám lên, thản nhiên nói:

 “Cô ra ngoài cũng lâu rồi.”

Trong sắc trời hoàng hôn ảm đạm, Minh Hoằng chắp tay đi đằng trước, bóng lưng cao lớn trong bộ quân phục màu xanh, thoạt nhìn có chút cô đơn, lẻ loi.

Đương nhiên, Hứa Mộ Triều cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.

Đến trước cửa phòng nghỉ của Hứa Mộ Triều, Minh Hoằng liếc nhìn cô, nói: 

“Hứa, trời sáng, cô hãy đến nhà xưởng tìm tôi.”

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.