CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 34 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 34 : CÓ TÀI ĂN NÓI 1


Toàn thân Hứa Mộ Triều cứng đờ, đôi môi của Minh Tướng quân chợt rời khỏi vành tai cô, ánh mắt trong veo của hắn chăm chăm nhìn vào đôi cánh thú, nghiêm túc như một thanh niên đang tích cực học hỏi. Nửa phút sau, hắn đột nhiên buông cô ra. Cô lập tức trượt khỏi tấm kính thủy tinh, cảnh giác nhìn hắn.

Hắn tựa hồ không thèm để ý đến, chỉ cười cười nhìn cô. 

“Hình dáng đôi cánh này thật tinh xảo, cấu tạo cũng ảo diệu, vừa nhìn sơ qua đã khiến tôi vô cùng thích thú. Khoan đã!”

 Hắn bất chợt cau mày, cúi đầu nhìn hai cánh tay mình. Trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã lăm lăm một con dao găm bỏ túi, hắn tự đâm dao vào khuỷu tay mình, thao tác khéo léo như một bác sĩ ngoại khoa. Vài giây sau, hắn ném con dao đi, kéo bắp thịt và lớp da từ khuỷu tay trở xuống ra khỏi cơ thể rồi mặc kệ máu chảy đầm đìa, vứt đống bầy nhầy đó xuống đất.

Dưới lớp thịt là khung xương kim loại màu trắng bạc dính đầy máu. Hắn nhíu mày, rút một chiếc khăn tay ra lau, sau đó, vô cùng chăm chú móc từng sợi tơ kim loại và từng mảnh kim loại mỏng từ cổ tay ra, gần như là đang giải phẫu toàn bộ cánh tay mình.

Năm phút sau, hắn mới hài lòng kết thúc cuộc giải phẫu, giơ cổ tay lên, lẩm bẩm:

 “Có như vậy thì tốc độ tấn công mới nhanh hơn được.”

Hắn làm một loạt hành động này với vẻ hết sức tự nhiên. Nhưng trong mắt mọi người lại chỉ thấy một thanh niên ôn hòa, nho nhã với cánh tay như bộ xương khô, tự lột da tróc thịt mình như thứ đồ bỏ đi.

Hứa Mộ Triều đứng gần hắn nhất, đầu óc sớm đã quay mòng mòng.

Minh Hoằng rất có thể là tác phẩm của Tây Lạc Thanh Huy, là điển hình cho sự tôn thờ chủ nghĩa máy móc tối cao. Từ lời nói của hắn có thể thấy hắn là một người máy luôn theo đuổi sự hoàn mĩ, đặc biệt là đối với tình trạng cơ thể và sức mạnh. Có vẻ như hắn rất có hứng thú đối với khả năng của chính mình.

Trận đánh vừa rồi có thể nói là ngang sức ngang tài. Nhưng ngoài kia còn có hàng trăm, hàng nghìn người máy, nếu chơi rắn thì căn bản không có cơ hội sống sót.

“Tối nay bắt đầu cải tạo.” 

Minh Hoằng bỏ cánh tay xuống, vẫn là vẻ mặt hết sức anh tuấn mà thân thiện đó, nhưng giọng điệu lại chắc như đinh đóng cột, không cho người khác cơ hội thoái thác. Hắn nhìn Hứa Mộ Triều, nói: 

“Tôi không chờ được nữa rồi!”

“Không, tao không muốn cải tạo, tao muốn rời khỏi nơi này!”

 Một tiếng gầm rú trong run rẩy vang lên. Một tên lính người thú với vẻ mặt dữ tợn xen lẫn hoảng loạn xoay người, chạy như bay ngược trở ra.

Hứa Mộ Triều thầm kêu không ổn, nhưng chưa kịp ngăn cản, đã thấy khuôn mặt tươi cười của Minh Hoằng thoắt cái lạnh như băng, đôi con người màu đỏ sậm cũng chứa đầy sát khí...

“Đợi một chút!” 

Hứa Mộ Triều thét lên.

Nhưng bóng người màu xanh kia không hề vì tiếng thét của cô mà dừng lại. “Roạt roạt” mấy tiếng, máu thịt, xương cốt lập tức rách toang. Một giây sau, Minh Hoằng đã đứng giữa lối vào đại sảnh, cả bên cánh tay phải hoàn hảo và cánh tay trái chỉ còn trơ khung xương kim loại đều cầm một nửa thân thể bị xé rách của gã người thú, máu me bắn hết lên người.

Vết máu trải dài trên mặt đất, đỏ sậm như ánh mắt của Minh Hoằng. Nhưng hắn vẫn rất thản nhiên, ném thi thể gã người thú xuống mặt đất, sau đó quay sang nhìn Hứa Mộ Triều, vẻ ôn hòa lúc đầu tựa hồ biến mất sạch, hắn cất giọng lạnh lùng hà khắc: 

“Luật của đảo Tây Vu này là chỉ có người máy mới được phép ra vào lòng đất. Đồ Lôi không nói gì cho các ngươi biết sao?”

Đám thú binh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Bên trong đại sảnh nhất thời chìm trong tĩnh lặng.

“Chẳng lẽ các người không muốn ư? Thật ngu xuẩn... Đây rõ ràng là một món hời!” 

Minh Huy bỗng nhiên nói chen vào, liếc mắt nhìn A Lệ.

 “Đừng quên ngay từ phút đầu tiên các người tới đây, viên sĩ quan cảnh vệ đã hạ lệnh cảnh giới. Chỉ cần có bất kỳ cơ thể sống nào có ý đồ chạy trốn, đội cảnh vệ sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Lúc đó, các người sẽ bị ném vào lò luyện.”

Thì ra “món hời” mà cô ta luôn miệng nhắc tới chính là việc này. Cô ta cho rằng bị cải tạo thành người máy là một việc rất hời đối với đám người Hứa Mộ Triều ư?

Minh Hoằng nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm, sắc mặt u ám giống như khói bụi tro đen bên ngoài cửa sổ. Nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn điềm tĩnh như thường, hắn bỗng nở nụ cười.

“Chuyện này... đương nhiên là tôi biết.” 

Giọng điệu của cô hết sức ngông cuồng, đôi mắt xếch màu xanh yêu dị thản nhiên liếc nhìn Minh Hoằng. 

“Thế nhưng, Minh Hoằng, liệu anh có đủ tư cách, đủ năng lực để cải tạo tôi không?”

Giọng điệu của cô vô cùng sắc bén, mang theo sự khinh miệt không gì sánh nổi. Minh Hoằng ngẩn ra, khuôn mặt anh tuấn, trí thức thoáng chốc tím tái vì giận dữ.

 “Cô... dám nghi ngờ năng lực của tôi?”

“Đúng!”

 Ánh mắt Hứa Mộ Triều lộ vẻ chân thành, mong mỏi. 

“Thực ra, trở thành người máy là mơ ước lớn nhất trong đời tôi.”

Minh Huy, đám người thú, thậm chí cả A Lệ, tất thảy đều tái mặt. Minh Hoằng nhướng mày, khoanh tay nhìn cô một lượt.

“Nếu không, đường đường là một Phó thống lĩnh cao quý, phụ tá đắc lực của Đồ Lôi, thống lĩnh mười tám nghìn thú binh như tôi, sao có thể tiếp nhận nhiệm vụ đơn giản chỉ là đến đảo Tây Vu tặng quà được? Thế nhưng, Minh Hoằng, anh khiến tôi quá thất vọng! Tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ, anh không thể thắng được tôi.”

Minh Hoằng sa sầm nét mặt, bước từng bước tới trước mặt cô. Dung mạo anh tuấn, cánh tay không trọn vẹn, khắp người dính đầy máu khiến thoạt nhìn trông hắn giống hệt tử thần, mà khuôn mặt của “tử thần” rõ ràng là càng thêm sa sầm vì những lời Hứa Mộ Triều vừa nói.

Hứa Mộ Triều cảm thấy giọng nói của mình bình tĩnh tới mức trống rỗng: 

“Nếu như anh không thể chứng minh mình có thể cải tạo tôi thành người máy hoàn mĩ nhất, tôi chỉ còn cách đi tìm người khác mà thôi.”

Lúc này, Minh Hoằng đã tới trước mặt cô, khuôn mặt hắn chỉ cách cô chưa tới một thước, dáng người cao lớn dễ dàng che khuất cả người cô. Đám người Hoắc Kiệt đứng sau lưng cô kinh hồn bạt vía, siết chặt nắm tay.

“Cô nói láo! Minh Tướng quân là mạnh nhất!”

 Minh Huy tỏ vẻ tức tối, phẫn nộ hét lên.

Hứa Mộ Triều không thèm để ý tới cô ta, chỉ nhìn Minh Hoằng chằm chằm với vẻ ngạo nghễ.

 “Không được sao? Vậy thì đừng có lãng phí thì giờ của tôi...”

“Câm miệng!”

 Ngón tay kim loại nhuốm máu của Minh Hoằng nắm chặt chiếc cằm láng mịn của cô, đầu ngón tay lập tức cảm nhận được sự mềm mại khiến hắn càng không thể chịu đựng nổi sự miệt thị của người phụ nữ này. Hắn cười lạnh, hỏi: 

“Cô muốn tôi phải chứng minh thế nào? Không có ai giỏi hơn tôi cả. Cô có tin ngày mai tôi sẽ đánh thắng cô không?”


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.