CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 31 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 31 :THIẾU NỮ MINH HUY2


Hứa Mộ Triều xoay người, giải thích với đám bán thú:

 “Đảo này tài nguyên khô kiệt, đến thực vật cũng không sinh tồn được, nói gì tới động vật. Con chim này là sinh vật duy nhất chúng ta nhìn thấy từ lúc lên đảo tới giờ. Đi theo nó, nhất định sẽ tìm thấy người anh em kết nghĩa của Thống lĩnh.”

Đám thú binh lập tức hiểu ra.

Đúng lúc này, một giọng nói du dương vang lên, nhưng nó lại tựa tiếng sấm nổ vang vọng vào lỗ tai mọi người:

 “Các người dám phá hỏng con chim của ta!”

Nhìn về phía có tiếng nói, chỉ thấy một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, đứng trên một tảng đá lớn cách đó hơn hai mươi mét, đang vô cùng tức giận.

Lần này đến lượt Hứa Mộ Triều ngây ngẩn cả người. Cô gái kia tựa như một đốm lửa với chiếc quần đỏ cùng đai đeo cùng đai đeo cũng đỏ, gương mặt tròn trịa, tóc đuôi sam rất dài, đôi mắt to cùng đôi môi mọng đỏ, lông mi vừa dày vừa dài, làn da trắng nõn, mịn màng như lụa, xinh đẹp chẳng khác nào búp bê. Điểm duy nhất khác với người bình thường là đôi mắt của cô gái có màu đỏ sậm, giống hệt một đóa san hô, làm tăng thêm vài phần quỷ dị.
Ở đại lục có người có màu mắt như thế này sao?

Cô gái nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều với ánh mắt hung dữ. “Cô chết chắc rồi!” Vừa dứt lời, cô ta nhanh như cắt xoay người, nháy mắt đã tới trước mặt Hứa Mộ Triều, giáng một chưởng vào bụng cô.

Một loạt hành động diễn ra thuận lợi như nước chảy mây trôi, đám binh sĩ chỉ biết trợn mắt há mồm ngây người nhìn. Có tên lính kinh hoàng kêu lên:

 “Đội trưởng cẩn thận!”

Nhưng Hứa Mộ Triều không hề né tránh, cô đưa một tay chụp lấy nắm đấm của cô gái, còn cánh tay bên kia thì vững như bàn thạch, vừa nhanh chóng vừa chính xác chĩa thẳng họng súng vào trán của cô nàng.

“A! Buông ra!” 

Tay của cô gái bị Hứa Mộ Triều nắm chặt, dấy lên cơn đau nhức, nhưng vì họng súng đen ngòm vẫn chĩa ngay trán nên không dám động đậy.

“Con chim của cô đã làm người của tôi bị thương trước. Món nợ này tính thế nào đây?”

 Hứa Mộ Triều nói.

“Được rồi, cô buông tôi ra trước đã! Bồi thường cho cô một con mắt là được chứ gì! Tôi đánh không lại cô, tôi chịu thua!” 

Thiếu nữ nổi giận nói.

Mắt thì bồi thường thế nào đây? Hứa Mộ Triều lạnh lùng buông cô ta ra, những họng súng đen ngòm của đám lính vẫn nhắm thẳng vào cô ta không rời. Cô ta lùi lại vài bước, mở to mắt quan sát Hứa Mộ Triều, biểu cảm thay đổi nhanh đến bất ngờ, cứ như thể cô gái vừa mới nổi trận lôi đình ban nãy chỉ là ảo giác vậy.

“Các người tới đây làm gì?”

 Cô ta đảo mắt nhìn quanh, cất cao giọng hỏi.

“Chúng tôi là thuộc hạ của Thống lĩnh Đồ Lôi thuộc thú tộc, tới chỗ ngài Minh Hoằng tặng quà.”

 Hứa Mộ Triều nói. Minh Hoằng chính là tên gọi của gã anh em kết nghĩa với Đồ Lôi.

Cô gái lập tức nhăn mặt, nói: 

“Cái tên Đồ Lôi lông lá, ngu xuẩn đó lại muốn nịnh bợ Minh Tướng quân nữa sao? Quà tặng đâu?”

Ngu xuẩn? Tướng quân? Hứa Mộ Triều vừa buồn cười vừa nghi hoặc, nói: 

“Quà tặng ở trên xe, cô có thể dẫn chúng tôi đi gặp Minh Tướng quân không?”
Sắc mặt của cô gái càng khó coi hơn. 

“Tên Đồ Lôi vô liêm sỉ! Tặng có chút quà mà điều cả đống người tới đây, đúng là quá hời rồi!”

Hứa Mộ Triều cùng đám người mang theo rương quà tặng, đi theo cô gái vào trong hang động, khoảng hơn mười phút sau mới dừng lại.

Trong động lắp đèn công suất cao nên sáng rõ như ban ngày. Trên đỉnh đầu, xung quanh và cả mặt đất đều hết sức ngăn nắp, chỉn chu, rõ ràng đã được người ta sửa chữa, cải tạo. Cô gái loay hoay một hồi rồi tìm được một cái nút hình tròn trên vách tường, ấn nhẹ một cái.

Mặt đất đột nhiên vang lên tiếng máy móc rồi tự động nứt ra, ngay sau đó xuất hiện một cái hố đen khổng lồ. Một chiếc hộp sắt lớn từ từ nhô lên khỏi cái hố. Cô gái bĩu môi nói:

 “Xuống dưới, xuống dưới!”

 Sau đó nhảy vào hộp sắt.

Hóa ra lãnh địa của gã anh em của Đồ Lôi – Tướng quân Minh Hoằng – lại được xây dựng ngầm dưới mặt đất. Hứa Mộ Triều hết sức tò mò, cô rất muốn biết gã Tướng quân Minh Hoằng thần bí không muốn ai biết tới này rốt cuộc là người như thế nào. Mặc dù con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm nhưng Hứa Mộ Triều vẫn hạ quyết tâm, nhảy vào hộp sắt kia.

A Lệ lặng im đứng cạnh Hứa Mộ Triều. Có lẽ do khoác trên người bộ quân phục nên so với ngày thường, trông cậu ta mất đi mấy phần thanh tú, mà có vẻ anh tuấn, mạnh mẽ hơn. Lúc này, cô gái mới chú ý tới cậu ta, liền ngạc nhiên thốt lên:

 “Ồ, cậu ta đẹp trai thật!”

 Rồi chen đến chỗ A Lệ, giơ tay định sờ vào mặt cậu ta. A Lệ lập tức cau mày, nghiêng người tránh. Đôi mắt đỏ của cô gái trở nên long lanh, cô ta xoay người, nói với Hứa Mộ Triều: 

“Tôi muốn có anh ta! Cô làm hỏng con chim của tôi, đền anh ta cho tôi được không?”

Hứa Mộ Triều kéo A Lệ ra sau lưng mình, từ chối: 

“Cậu ta cũng là một trong số binh lính của tôi, không thể cho cô được.”

A Lệ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, ánh mắt trong veo như nước.

Cô gái “hừ” lạnh một tiếng, làu bàu: 

“Tôi sẽ xin Minh Tướng quân.”

Chiếc hộp sắt hạ xuống với tốc độ nhanh hơn. Trước mặt mọi người là một mảng đen sì, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cô gái không ngừng quay đầu lại nhìn A Lệ, giọng nói nhún nhường như một chú chó nhỏ đang ra sức lấy lòng chủ: 

“Này, tôi tên là Minh Huy, tên rất hay phải không? Anh tên là gì? Anh cũng đẹp trai như Minh Tướng quân vậy! Chẳng qua tôi rất sợ Minh Tướng quân... So với anh ta, anh đáng yêu hơn nhiều! Anh cao thật đấy, hơn tôi hẳn một cái đầu, nhưng mà tôi không thích, tôi đổi cho anh một đôi chân khác có được không? Như vậy chúng ta sẽ cao bằng nhau...”

Hứa Mộ Triều và đám bán thú nghe thấy vậy thì càng lúc càng giật mình hoảng hốt.

Ước chừng năm phút sau, cô gái tên Minh Huy đó vẫn thao thao bất tuyệt, nội dung không có gì khác ngoài.

 “Đôi mắt của anh đẹp quá”,

 “Sống mũi của anh thật hoàn hảo!”, 

“Cho tôi xem da của anh đi”,...

“Cô ồn ào quá đấy!”

Từ đầu chí cuối, A Lệ đều tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô ta, giờ bỗng nhiên lên tiếng khiến cho mọi người có chút giật mình, tự nhủ cậu cũng thật to gan, vì dù sao thì Minh Huy cũng là người của Minh Tướng quân. Nhưng Minh Huy không những không hề nổi giận với cậu mà còn lập tức im lặng, một lúc sau mới cúi đầu, làu bàu:

 “Hung dữ thật đấy!” 

Sau đó cũng không nhiều lời nữa.

Chiếc hộp sắt hạ xuống với tốc độ chóng mặt nhưng cũng rất vững chãi. Lại qua hơn hai mươi phút nữa, không biết đã xuống dưới lòng đất được bao nhiêu kilômét rồi, tấm ván sắt cuối cùng cũng dừng lại. Vài tiếng “rắc” khẽ khàng vang lên, những vách tường kim loại xung quanh mở ra, ánh sáng lập tức ùa vào khiến mọi người chói mắt.

Minh Huy nhảy xuống đất, còn không quên đưa tay ra đỡ A Lệ. Khuôn mặt trắng như tuyết của A Lệ vẫn lạnh lùng như cũ, không buồn để ý tới cô ta, cậu theo sau Hứa Mộ Triều, tự nhảy xuống khỏi chiếc hộp.

Sau đó, mọi người lập tức bị cảnh sắc trước mặt làm cho choáng ngợp.

Chỉ có Minh Huy là không kinh ngạc chút nào, còn tỏ thái độ hơi khinh miệt, nói với Hứa Mộ Triều: 

“Thú tộc các người thực hời quá rồi! Đưa nhiều người như vậy tới thế giới của chúng tôi.”

“Quá hời”, cô ta đã nói câu này hai lần rồi. Nhưng Hứa Mộ Triều có thể khẳng định, Đồ Lôi nhất định sẽ không sắp xếp một nhiệm vụ “quá hời” cho cô. Tuy nhiên, nhìn sắc mặt của Minh Huy thì lại không giống như đang nói dối. Rốt cuộc “quá hời” ở chỗ nào đây? Hứa Mộ Triều nhìn khung cảnh kì bí nằm sâu dưới lòng đất và ngẫm nghĩ, chỉ cần gặp được gã Minh Hoằng Tướng quân kia thì mọi thắc mắc sẽ có lời giải đáp.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.