CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 30 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 30:THIẾU NỮ MINH HUY 1


Cả người cậu thiếu niên run lẩy bẩy, nhưng cậu vẫn bất chấp tất cả, không che đậy âm mưu của mình nữa, tuyệt vọng dốc hết sức lực, đâm viên đá sắc nhọn về phía cần cổ của Hứa Mộ Triều. Nhưng chưa đâm trúng thì một luồng sức mạnh đã nhanh như cắt ập xuống bả vai cậu. Trong nháy mắt, trước mặt cậu thiếu niên chỉ còn bóng đen.

Một đôi mắt đen láy ghé sát vào mặt cậu, cách chưa đầy mười centimét. Hứa Mộ Triều đặt đôi tay mảnh khảnh của mình lên bả vai cậu, nhưng chỉ thế cũng đủ khiến cậu không thể động đậy...

“Tại sao?”

 Cô hỏi với ánh mắt hết sức lạnh lùng.

Cậu thiếu niên nhếch miệng, nở một nụ cười khổ, nghĩ bụng quả nhiên cô gái này rất mạnh, đánh lén cô đúng là một hành động ngu xuẩn. Cậu nói mà không hề sợ hãi:

 “Giết được cô, tôi dù chết cũng cam lòng. Không có cơ hội giết Đồ Lôi... nhưng nếu giết được một tướng lĩnh cấp cao thì cũng đáng giá.”

Hứa Mộ Triều hơi ngẩn ra.

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ khiến một nửa gương mặt và bả vai của cậu thiếu niên càng trở nên trắng đẹp như ngọc. So với Thẩm Mặc Sơ ngang tàng, lỗ mãng, cậu thiếu niên này lại có một vẻ đẹp lạnh lẽo, giống như một bức tượng thiên sứ thánh khiết mà không ai có thể chạm đến. Giờ phút này, nụ cười yếu ớt trên mặt cậu giống như đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.

Nếu như là nửa tháng trước thì Hứa Mộ Triều cô có thể kháng cự trước cơ thể tuyệt mĩ này không? Cô không khỏi nhớ tới Thẩm Mặc Sơ, người đàn ông đầy quyến rũ, hoang dại như một con báo, đồng thời là chàng trai anh tuấn, trầm tĩnh như nước... trong lòng bỗng dâng trào cảm giác ấm áp. Mặc dù không nhận được tin tức gì từ anh ta nhưng cô tin chắc, một người như anh ta sẽ không để bản thân mình phải tiếp tục “cuộc sống như trong địa ngục” ấy nữa.

Cũng nhờ anh ta mà khi đối diện với cơ thể vô cùng hấp dẫn của cậu thiếu niên, cô lại có thể bình thản đến vậy.

“Lá gan của cậu cũng lớn thật đấy!”

 Hứa Mộ Triều bỗng nhiên buông cậu ra, lại ngồi lên giường của mình như không có chuyện gì xảy ra.

 “Chỉ có điều, cậu không biết giết ta còn khó hơn giết Đồ Lôi nhiều?!”

Cậu thiếu niên không trả lời, trên mặt thoáng xuất hiện một tia cố chấp và bối rối.

Hứa Mộ Triều có chút mềm lòng. Nếu là trước đây, kẻ nào dám cả gan đánh lén cô, nhất định cô sẽ dạy cho kẻ đó một bài học nhớ đời. Nhưng đối với cậu thiếu niên này, cô lại có cảm giác mình chẳng khác nào một con mãnh hổ, còn cậu ta là thỏ trắng, yếu ớt tới mức cô có xẻ thịt lột da cậu thì cậu cũng chẳng có cách nào trả thù. Rồi cô lại nghĩ nếu mình cũng phải trải qua tất cả những đau khổ mà cậu đã phải gánh chịu thì chỉ e mối hận trong lòng cô sẽ còn sâu nặng hơn.

“Mùi vị của cái chết không hay ho chút nào đâu...”

 Hứa Mộ Triều như đang suy nghĩ điều gì đó, nói:

 “Cậu muốn chết, tôi cũng không ngăn cản. Cậu muốn tìm Đồ Lôi để báo thù, cứ tự nhiên. Nhưng cậu còn động tới tôi thêm một lần nữa thôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”

Cậu thiếu niên quay đầu đi chỗ khác, lại nghe cô nói tiếp:

 “Nếu có thể thuận lợi rời khỏi đảo Tây Vu này, tôi sẽ bố trí cho cậu một nơi an toàn. Đồ Lôi sẽ không thể tìm được cậu, cậu có thể tự do sống nốt quãng đời còn lại.”

Lúc này, cậu thiếu niên mới ngẩng phắt đầu lên, có vẻ không tin được, chậm rãi hỏi lại:

 “Cô... đồng ý cho tôi trở về đế đô ư?”

Hứa Mộ Triều không thể để cậu trở về đế đô, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, cô trầm mặc giây lát rồi hỏi ngược lại:

 “Cậu muốn trở về đế đô sao?”

Lúc này đến lượt cậu thiếu niên im lặng.

“Không, tôi không muốn.” 

Lát sau, cậu mới lẳng lặng nói.

Bình minh dần hé nơi chân trời phía đông, chiếu lên gò má tuyệt đẹp của cậu thiếu niên làm sáng bừng vẻ đẹp thuần khiết như chưa từng bị vấy bẩn của cậu. Hứa Mộ Triều khẽ thở dài một cái, giọng nói trở nên hết sức nhẹ nhàng:

 “Cậu tên là gì?”

Đôi mắt cậu ta đen láy như bảo thạch trong suốt, nhìn cô vẻ sợ sệt.

“Lệ.”

 Cậu ta thốt ra một từ.

“Là chữ lệ nào?”

“Lệ trong nghiêm lệ[1].”

[1] Có nghĩa là nghiêm nghị 

Hứa Mộ Triều không nài ép nữa, nói:

 “Lệ, cậu ngủ một lát đi. Hôm nay, có lẽ sẽ tìm được người mà chúng ta muốn tìm.” 

Cô mặc áo khoác vào rồi rời khỏi xe.

“Hứa... Mộ Triều!” 

Cậu ta bỗng nhiên gọi tên cô.

 “Tại sao cô lại đối xử tốt với một kẻ thuộc loài người như tôi?”

Hứa Mộ Triều không quay đầu lại, trả lời: 

“Không phải tôi đối xử tốt với cậu, mà chỉ là không đồng ý với cách đối xử của Đồ Lôi với cậu. Nhưng nếu cậu làm tổn thương bất cứ người thú vô tội nào thì tôi đảm bảo cậu sẽ sống không bằng chết.”

Hứa Mộ Triều dặn dò đám binh lính chuẩn bị quân trang để hành quân cùng cô. Tất cả đám thú binh đều ù ù cạc cạc, không hiểu mục đích của chuyến hành quân này là gì. Hơn bốn mươi người cùng cô đi loanh quanh, lòng vòng trên đảo hơn nửa ngày, tới chạng vạng tối mới dừng lại trước cửa một hang động khổng lồ.

Cửa động có đường kính khoảng gần mười mét, sâu thẳm và tĩnh mịch. Trước cửa động, một con chim đen đang đậu trên cao, cặp mắt của nó vừa nhỏ vừa dài, còn có màu đỏ thẫm, chính là con chim khổng lồ họ gặp bên bờ sông ngày hôm qua.

“Bắt sống nó!” 

Hứa Mộ Triều ra lệnh.

Con chim dường như nhận ra sự nguy hiểm, đột ngột dang cánh, dùng tốc độ nhanh như tia chớp lao về phía tên bán thú gần nhất.

Một thảm kịch nhanh chóng xảy ra. Con chim vỗ cánh đập mạnh vào mặt tên lính, tên lính không né kịp, kêu la thảm thiết, hai tay che lấy mặt, máu tươi cuồn cuộn chảy ra từ những kẽ ngón tay. Con chim kêu vang một tiếng, ngửa đầu vỗ cánh bay lên, cái mỏ dài ngoằng còn quắp theo tròng mắt màu vàng kim của tên bán thú.

Cả đám thú binh đều chấn động. Một tên lính lập tức nhào tới bên cạnh gã bán thú vừa bị thương. Hứa Mộ Triều giận dữ, lập tức rút súng laser, bắn liền hai phát. Con chim đen lập tức kêu thảm một tiếng rồi rơi phịch xuống đất.

Mọi người xúm vào xem xác con chim rồi ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Hai phát súng trúng ngay ổ bụng và cánh của con chim nhưng lại không thấy có máu chảy ra. Chỗ bị bắn thủng lộ ra một miếng kim loại màu trắng và những sợi dây điện màu đỏ.

“Là chim máy.”

 A Lệ vốn im lặng đi theo Hứa Mộ Triều, lúc này chợt khẽ nói. Hứa Mộ Triều liếc cậu một cái, cậu liền cụp mắt xuống, hàng lông mi đen dài bất động.


truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.