CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 29 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 29: VỪA TỚI TÂY VU 2
 
Bên ngoài xe, đám bán thú vẫn liên tục cười đùa, chuyện trò rôm rả. Cậu thiếu niên vùi mình giữa đống chăn đệm, đến tận rạng sáng, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai cậu chợt vang lên tiếng cười trầm thấp, lạnh lùng. Cậu cả kinh, choàng mở mắt, nhưng chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì cả người cậu đã bị ai đó kéo mạnh về phía trước. Cửa xe bọc thép mở toang, trước mắt cậu là những đôi mắt thú sắc lạnh và tiếng cười ác độc, ngay sau đó, vô số bàn tay đen đúa, thô kệch nâng người cậu lên. Bọn chúng hò nhau cười khoái trá rồi vác cậu lên vai, chạy băng băng. Ánh trăng trên đỉnh đầu như khẽ run rẩy, bốn phía dần trở nên lạnh ngắt. Cậu thiếu niên sớm đã biết có kêu cứu cũng chẳng ích gì, mà giãy giụa chỉ càng kích thích đám người thú này hơn, nhưng cuộc sống những ngày qua quả thực quá dễ chịu, vì thế, khi bị bọn chúng quăng mạnh xuống mặt đất đầy cát sỏi lởm chởm, cậu vẫn không kìm được mà dốc hết sức giãy giụa.

“Mẹ kiếp, không nghe lời...” 

Một tên người thú cất tiếng làu bàu. Cùng lúc đó, cậu thiếu niên cũng cảm nhận được vô số bàn tay sờ soạng khắp người mình. Chỉ nghe “xoẹt xoẹt” vài tiếng, đám người thú lại cười rộ lên, nửa thân dưới của cậu tiếp xúc với không khí lạnh như băng.

Thiếu niên điên cuồng vùng vẫy, nhưng bọn chúng vẫn dễ dàng tóm được chân cậu, bóp chặt, khiến hai chân cậu như muốn đứt lìa. Cậu đành cam chịu nhục nhã, nhắm chặt hai mắt lại.

Cậu ta tự nhủ: Đế đô, xin hãy tha thứ cho ta không rửa trôi được sự sỉ nhục này. Đế đô!

Ánh trăng trong trẻo mà thanh khiết.

Đúng lúc bảy, tám tên người thú nóng lòng muốn chiếm đoạt cậu thiếu niên đã chết lặng trong sự tuyệt vọng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, tựa như tiếng sấm rền, vọng vào tai tất cả mọi người. Hứa Mộ Triều nói gằn từng từ: 

“Không muốn chết thì cút!”

Kể từ khi đám người thú biết được thực lực của cô thì vừa kính lại vừa sợ. Lúc này, mặc dù bọn chúng đều bừng bừng lửa dục nhưng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú mà nghiêm nghị của cô hiện lên dưới ánh trăng lạnh lẽo thì nào dám tiếp tục. Có tên lính không cam tâm, buột miệng nói: 

“Phó thống lĩnh, ngài Thống lĩnh đã nói, chúng tôi có thể chơi đùa người này thoải mái...”

Hứa Mộ Triều chậm rãi tiến đến chỗ bọn họ, nói: 

“Hiện giờ, cậu ta thuộc về tôi. Ai có ý kiến thì ra đánh tay đôi với tôi!”

Cô nói như vậy là vì trong đầu đã suy tính sẵn. Thú tộc sẽ không cảm thấy xâm phạm loài người là tội lỗi, mặc dù trong chuyến đi này, bọn họ cũng coi như biết vâng lời, nhưng dù sao cũng không phải binh lính do cô quản lí nên có giảng đạo lí thì chắc bọn họ cũng chẳng nghe. Bọn họ chỉ phục tùng kẻ mạnh mà thôi.

Quả nhiên, sau khi nghe cô nói như vậy, đám người thú lập tức ngượng ngùng tản đi.

Dưới ánh trăng bàng bạc, cơ thể trắng trẻo của cậu thiếu niên chẳng khác gì một pho tượng đá. Cặp mắt trong trẻo như nước có chút hoảng hốt nhìn Hứa Mộ Triều.

“Có đi được không?” 

Hứa Mộ Triều thấp giọng hỏi, đoạn chìa tay về phía cậu ta.

Trong xe vô cùng yên tĩnh. Cậu thiếu niên nằm trên giường với vẻ mặt thẫn thờ. Hứa Mộ Triều nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt của cậu ta thì không khỏi thầm thở dài. Cậu ta không nói một lời, đôi mắt đẹp tuyệt trần nhìn vào nơi vô định giống như người đã chết.

“Tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Sự việc giống như ngày hôm nay sẽ không tái diễn nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi.” 

Hứa Mộ Triều chậm rãi nói rồi nằm xuống, quay lưng về phía cậu ta.

Cậu thiếu niên này quả thực khiến cho cô có chút khó xử. Trước khi đi, Đồ Lôi chỉ nói đưa cậu ta tới Tây hoang đảo, người anh kết nghĩa của hắn sẽ tự biết xử trí cậu ta thế nào. Hứa Mộ Triều cứ nhìn cách Đồ Lôi đối xử với cậu ta mà xét thì người anh kết nghĩa của hắn chắc cũng chẳng khá hơn là bao. Thế nên, mệnh lệnh này, ngay từ đầu cô đã không có ý định tuân thủ.

Cô có lòng muốn cứu cậu ta, nhưng lại không biết lai lịch của cậu ta. Đám Đại Võ cũng chỉ nghe ngóng được cậu ta là một trong số những tên lính quèn bị bắt làm tù binh mấy năm về trước. Bất kì gã lính quèn nào gặp phải chuyện như cậu, e là đã sớm tìm đến cái chết. Thế nhưng, dưới sự chà đạp và hành hạ của Đồ Lôi, cậu thiếu niên này vẫn sống đến bây giờ, lại còn ám sát Đồ Lôi rất nhiều lần, có thể thấy được nỗi căm hận đối với Đồ Lôi và thú tộc trong lòng cậu ta lớn đến mức nào, ý chí quật cường cỡ nào. Hơn nữa, cậu ta ở bên Đồ Lôi đã lâu, chắc cũng biết rất nhiều việc cơ mật của thú tộc. Vội vàng thả một con người có tính cách như vậy đi, có phải là một hiểm họa lớn hay không?

Thế nên lúc này, chuyện duy nhất Hứa Mộ Triều có thể làm chính là chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ giấu cậu ta trong phạm vi thế lực của mình, không để cậu ta trở về lãnh địa loài người nhưng vẫn để cậu ta yên ổn sống đến già.

Đêm càng sâu, bầu không khí trên đảo càng im lìm đến đáng sợ. Chỉ có tiếng ngáy đều đều của đám người thú mơ hồ truyền đến.

Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn ánh trăng đẹp đẽ, lặng yên không tiếng động, từ từ ngồi dậy. Cậu xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một hòn đá cuội nhỏ, sắc nhọn như lưỡi dao. Lúc bị đám người thú ném xuống đất, cậu đã chạm vào viên đá nhỏ có thể dùng làm vũ khí này. Mặc dù quần áo trên người không còn chỗ nào lành lặn, những vết thương sau lưng bị đá cắt phải, đau đớn khôn nguôi, nhưng chưa bao giờ cậu vui sướng như bây giờ. Cậu rón rén đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến chỗ Hứa Mộ Triều đang nằm. Cô vẫn quay lưng về phía cậu. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, có vẻ cô đã ngủ say.

Giết cô ta thôi! Cậu tự nhủ rồi hít sâu một hơi, cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy của mình, nắm chặt viên đá, kề vào chiếc cổ trắng như tuyết của cô.

“Muốn giết tôi sao? Định lấy oán báo ân sao?” 

Hứa Mộ Triều hỏi mà không thèm quay đầu lại, cứ như sau gáy mọc thêm một con mắt. Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng khó tránh khỏi có chút tức giận.


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.