CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 28 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 28: VỪA TỚI TÂY VU 1
 
Bầu trời ngoài biển xanh thẳm lạ thường, từng đám mây lãng đãng trôi, điểm xuyết vài cánh hải âu nghiêng mình chao liệng.

Thế nhưng hòn đảo Tây Vu ở phía dưới lại có vẻ hoàn toàn đối lập, vô cùng tịch mịch và thê lương. Đây chính xác là một hoang đảo, không có bất kỳ nguồn tài nguyên nào để duy trì sự sống, xung quanh toàn là những vách đá trơ trụi, khe sâu khô cạn và những bộ hài cốt lâu năm trải dài.

Vì bị ô nhiễm bởi chất phóng xạ nên ở vùng nước gần đảo, ngay cả bèo bọt, rong rêu cũng không sống nổi, chưa nói đến những loài cá.

Chiếc tàu lớn cập bến. Mười chiếc xe bọc thép màu đen trang bị sẵn hỏa tiễn nghiền nát đá vụn và các bộ hài cốt trải khắp núi đồi mà chậm rãi tiến sâu vào đảo. Bọn họ đã chạy xe vòng quanh đảo cả ngày, ngay cả đám cận vệ trung thành với Đồ Lôi cũng không nhịn được tức giận chửi thề, không hiểu ông anh kết nghĩa của Đồ Lôi rốt cuộc đang ở xó xỉnh nào!

Mặt trời dần ngả về tây, ánh nắng cuối ngày xuyên qua những đám mây rọi xuống mặt biển, trông vô cùng đẹp mắt. Một thiếu niên ngồi một mình trước cửa sổ xe, lẳng lặng nhìn ra ngoài.

Cách đó không xa là một dòng sông nhỏ đỏ ngầu, vẩn đục. Một cô gái áo đen, tóc đen, bóng lưng thẳng tắp, mảnh mai, lặng im đứng bên bờ sông, như thể muốn hòa làm một với hòn đảo hoang vu này. Bên kia bờ sông trơ trụi, chỉ có một con chim đen như mực lẻ loi đậu trên bờ.

Thiếu niên thực sự không biết, rốt cuộc cô gái muốn xử lí cậu ta ra sao?!
Mấy ngày trước, sau khi bị Đồ Lôi chửi mắng một trận rồi vứt lên xe, cậu ta hiểu rõ số mệnh của mình sẽ càng thêm bi thảm. Lúc nhìn thấy cô gái bán thú này cũng bước lên xe, mọi cảm giác của cậu chỉ gói gọn trong hai từ “chết lặng”.

Lúc này cậu đang mặc bộ quần áo bằng lụa trắng mỏng manh mà Đồ Lôi thích nhất, từng đường nét trên thân thể cùng đôi chân thon dài như ẩn như hiện sau lớp vải, hết sức sinh động. Nhưng khi nhìn thấy cậu ngồi thu lu một góc thì biểu cảm đầu tiên của cô gái là cau mày, sau đó lấy từ trong va li ra một bộ quân phục, ném cho cậu, nói: “Thay bộ này vào!”, rồi nhảy xuống xe.

Cầm bộ quân phục trên tay, cậu ta cười mỉa mai: 

“Hóa ra nữ bán thú này lại có sở thích đặc biệt như thế.”

Thân thể của cậu coi như đã chết, ngoan ngoãn vâng lời biết đâu lại có thể giảm bớt chút cực khổ. Mặc dù bộ quân phục của cô mặc lên người cậu có vẻ hơi ngắn nhưng so với tấm lụa trắng kia thì lại kín đáo hơn nhiều, khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Một lúc sau, cô lại lên xe, cúi đầu nhìn cậu trong giây lát, dường như cũng không nóng lòng đòi hỏi ngay mà ném cho cậu một cái túi nhỏ. Thì ra là một túi cơm nắm.

Đã lâu lắm rồi cậu không được ăn thức ăn của con người nên không khỏi ngẩn ra. Từ khi bị bắt đến giờ, Đồ Lôi chỉ ăn duy nhất loại thịt còn đầm đìa máu tươi, còn bắt cậu phải ăn giống hắn. Nữ bán thú này lại ăn đồ ăn của con người sao?

Nhưng cậu cũng chẳng còn sức để tâm xem cô có âm mưu gì hay không, cậu lao đến ăn thật nhanh, kể cả có bị cô hạ độc thì thức ăn của loài người cũng khiến cậu có cảm giác mình còn sống. Ăn nhanh quá khiến cậu bị nghẹn, ho sặc sụa một hồi, trong lồng ngực dấy lên cảm giác đau khổ xen lẫn hạnh phúc.

Đúng lúc đó, trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay trắng như ngọc và một bình nước quân dụng màu xanh lục.

“Uống đi!” 

Cô gái nói với giọng thản nhiên. 

“Ho đến sắp long cả phổi ra rồi.”

Dòng nước mát lành chảy xuống thực quản, mang theo một cảm giác thoải mái không sao nói nên lời. Thiếu niên bất giác ngẩng đầu, qua màn nước mắt, lờ mờ thấy được trên gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô gái chợt lóe lên vẻ thương hại.

Suốt mấy ngày đầu ở cùng xe, không đêm nào cậu ta dám ngủ say, còn cô thì đêm nào cũng say giấc nồng, tựa hồ chẳng có chút hứng thú nào đối với cậu. Ban ngày, thỉnh thoảng cô nói với cậu mấy câu, nhưng lần nào cậu cũng chỉ im lặng, không đáp. Cô cũng không tức giận, xem ra tính tình rất tốt.

“Cậu có thể xuống xe đi dạo.”

 Vừa dừng xe để hạ trại, cô gái đã nói.

Cô hoàn toàn không giống Đồ Lôi. Đồ Lôi thích làn da của cậu phải trắng nõn, không chút huyết sắc, thích cả hơi thở yếu ớt của cậu.

Cho dù đảo Tây Vu có tịch mịch, thê lương đến đâu thì những tia nắng cuối ngày vẫn dịu dàng, êm đềm như thường. Thiếu niên do dự một chút, cuối cùng đẩy cánh cửa xe bọc thép nặng nề ra rồi bước xuống.

Mấy năm qua, cậu luôn đi chân trần, bất luận là đông hay hè. Hứa Mộ Triều từng nhìn chân cậu rồi nói cỡ giày của cô quá nhỏ, còn giày của những bán thú khác lại quá to. Mấy ngày trước, ở trên đường, không biết cô nhặt được ở đâu một đôi giày hơi cũ, liền ném cho cậu. Lúc này, dù cách một lớp đế giày nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của đá cuội dưới lòng bàn chân. Cậu ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, hít một hơi thật sâu.

Dường như nhận ra điều gì đó, từ khoảng cách hơn mười mét, cô gái chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt hết sức tĩnh lặng. Hàng lông mày đen nhánh khẽ nhướng lên, để lộ đôi mắt trong veo, sáng ngời. Điều này khiến cho cậu cảm thấy nghi ngờ liệu cô gái này có thực sự là người thú.

Bỗng nhiên, cậu thiếu niên có cảm giác là lạ. Quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy tên lính bán thú cường tráng đang uể oải dựa vào thành xe bọc thép mà hút thuốc, đồng thời dõi đôi mắt thú nóng rực về phía cậu rồi cúi đầu thầm thì gì đó với nhau.

Đã quen với ánh mắt đó bao năm nay, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác chán ghét, cậu nhanh chóng quay lại chui vào trong xe, chốt chặt cửa, coi như không có ánh mặt trời, cũng không có những ánh mắt bẩn thỉu kia.
Đêm nay, đoàn xe hạ trại trên đảo.

Không giống như thường ngày, Hứa Mộ Triều không trở về xe nghỉ ngơi, cũng không có mặt ở gần chỗ hạ trại. Mãi đến lúc ánh trăng đã treo cao trên mặt biển, cậu thiếu niên vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.



truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.