CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 27 HẾT TẬP 01 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 27: BÃO NỖI 3


Vậy thì có kẻ nào điên mà sống ở đó chứ? Lại còn là anh kết nghĩa của thủ lĩnh thú tộc? Nhưng Hứa Mộ Triều cũng đã chuẩn bị kĩ càng, nếu thấy có gì không ổn sẽ lập tức chạy trốn. Dù sao thì với vẻ ngoài và thói quen rất con người của cô, lẩn trốn trong thế giới loài người một thời gian cũng không phải việc gì quá khó khăn.

Ngày khởi hành, tại biên giới phía tây của lãnh địa người thú.

Rất nhiều năm về sau, đại đa số người thú ở đây, mỗi lần nhớ đến phong thái vô song của Phó thống lĩnh Hứa Mộ Triều, đều không kìm nén được mà than thở Đồ Lôi ấu trĩ vô tri, tự tay phá bỏ trường thành của mình.

Vùng đồng bằng hiếm khi có gió to khiến Hứa Mộ Triều không khỏi nảy sinh cảm giác “Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh lùng ghê[1]”. Hôm nay cô mặc bộ quân phục màu đen đúng chuẩn của người thú, mái tóc dài búi cao, trông chững chạc mà không kém phần xinh đẹp.

[1]Tráng sĩ một đi không trở về 


Thú binh xếp thành hàng đứng ở hai bên, lưu luyến nhìn cô không rời. Đại Võ thậm chí còn rơi nước mắt, tiếc nuối nói với người thú bên cạnh rằng trong khoảng thời gian đội trưởng đi thực hiện nhiệm vụ, mỗi sáng sẽ không còn được ngửi mùi hương thơm ngát trong phòng đội trưởng nữa.

“Hừ… Thú cái cũng chỉ là thú cái mà thôi. Cứ nên phục tùng thú đực thì hơn, ra chiến trường làm cái gì?” 


Có gã người thú lạnh lùng nói khiến Đại Võ trừng mắt tức giận, nhưng gã kia cũng không thèm để ý mà quay sang gã bên cạnh, cười vang.

Hứa Mộ Triều thản nhiên nhìn về phía đám người thú không ngớt cười đùa ở cuối hàng đó. Bọn họ không hề sợ cô, thậm chí săm soi cả người cô bằng ánh mắt vô cùng hạ lưu, không thèm giấu giếm.

Trước đó, khi nhận nhiệm vụ, Hứa Mộ Triều vốn định đưa người của mình đi, nhưng lại bị Đại Võ cười lớn rồi từ chối:


 “Nếu Phó thống lĩnh mang hết đội quân tinh nhuệ đi thì Đội trưởng mới phải làm thế nào đây? Cô yên tâm, tôi sẽ điều cho cô những chiến binh tốt nhất.” 

Sau đó, anh ta đã chọn cho cô bốn mươi tên vệ quân tinh anh quen thói vênh mặt, hất hàm sai khiến người khác. Bọn họ đa số đều từng nghe qua danh tiếng của Hứa Mộ Triều, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt, cho nên căn bản không coi cô ra gì.

Đại Võ cùng đám thú quân đã giận đến tái mặt, nhưng Hứa Mộ Triều chỉ cười nhạt. Dựa theo lệ cũ, cô là cấp trên mới được bổ nhiệm, cần phải có lời phát biểu chính thức, thế là cô bước tới trước mặt bọn họ, nở một nụ cười nhạt, đám cận vệ quân vệnh mặt, liếc mắt nhìn vị chỉ huy mới của mình.

Màn biến thân diễn ra ngay trước mắt đám người thú.

Trên lưng Hứa Mộ Triều vang lên tiếng quần áo, da thịt bị xé rách, tiếp theo, một đôi cánh đỏ tươi như máu chậm rãi mọc lên, khuôn mặt vốn mịn màng, thân thiện dưới ánh mặt trời dịu nhẹ bỗng trở nên sắc sảo, lạnh lùng. Đôi mắt đen láy chẳng biết từ lúc nào đã biến thành nhỏ dài, xếch ngược, ánh lên sắc xanh quỷ mị.

Tất cả đám người thú có mặt ở đó, thậm chí cả Đồ Lôi, Tiêu Khắc và đội cận vệ quân đều nhất loạt yên lặng, bất giác nín thở. Bọn họ không biết rốt cuộc Hứa Mộ Triều đang muốn làm gì.

Vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, đôi mắt xanh lấp lánh, cô chậm rãi khom lưng, đấm xuống mặt đất. Cú đấm rất nhẹ, khiến tên thủ lĩnh đội cận vệ quân khinh thường, cười lạnh một tiếng.

Hứa Mộ Triều khoanh tay, ung dung đứng lên, đôi cánh màu đỏ chậm rãi đập nhẹ, cơ thể cô từ từ bay lên giữa không trung, lơ lửng… tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.

Đám người thú không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩng lên nhìn cô. Tiêu Khắc và Đồ Lôi lộ rõ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc. Riêng Đại Võ lại nở một nụ cười gian xảo.

Dưới mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ. Đám người thú còn chưa kịp nghe ra là âm thanh gì thì tiếng động đó lại vang lên lớn hơn. Lúc này mọi người mới nhận ra đó là tiếng mặt đất nổ tung, đổ sụp. Đồ Lôi trợn mắt há miệng, Tiêu Khắc nhanh chóng che chở cho hắn rồi lùi lại vài bước.

Ngay sau đó, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đám cận vệ quân kinh hãi la hét. Tiếng nổ còn chưa dứt, trên mặt đất đã không thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa.

Những tiếng rên la đau đớn không ngừng truyền tới. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hơn mười mét, bốn mươi tên cận vệ quân vừa biến mất ban nãy đang nằm lọt thỏm dưới cái hố ấy, kẻ nào kẻ nấy sợ hãi đến độ tiểu cả ra quần. Toàn bộ nhóm thân tín của Hứa Mộ Triều cười ha hả, kéo nhau tới vây quanh miệng hố xem trò vui.

“Ai nói Đội trưởng chỉ đánh có một đấm?”


 Đại Võ quay sang nói với người bên cạnh.

 “Chẳng qua là chúng ta không nhìn rõ mà thôi!”

Dưới ánh mặt trời, đôi cánh màu đỏ chói mắt như ngọn lửa bập bùng, mái tóc dài, đen nhánh và mềm mại như lụa bay phấp phới trong gió. Trong bộ quần áo màu đen, cơ thể bán thú vốn nhỏ nhắn, tràn đầy sức mạnh của Hứa Mộ Triều trở nên cao lớn, trang nghiêm như tử thần.

Cô khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt màu xanh đậm hơi nheo lại, liếc nhìn đám cận vệ quân nằm ngổn ngang dưới đáy hố, cất giọng trong trẻo, dịu dàng nhưng khống kém phần khinh miệt:


 “Hổ không ra oai… các người lại tưởng tôi là con mèo hen à?”

Đám cận vệ quân ở dưới đáy hố đều đã hoá đá, chỉ biết trợn mắt há miệng nhìn một cách ngây ngốc. Một lúc sau mới có gã để lộ vẻ mặt kinh hoàng tột độ, nhưng không một ai dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu, tỏ vẻ vô cùng xấu hổ.

Hứa Mộ Triều lại vỗ nhẹ đôi cánh,bay đến gần chỗ Đồ Lôi. Đồ Lôi lùi lại vài bước, cô lại càng tươi cười rạng rỡ, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang vô cùng hoảng sợ của ngài Thống lĩnh.

“Thống lĩnh, cho dù Tây hoang đảo có là núi đao biển lửa, Hứa Mộ Triều tôi nhất định sẽ quay về tìm ngài… báo cáo công việc.”

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.