CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 26 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 26: BÃO NỖI 2

“Ý cậu là…” 

Đồ Lôi ngẩn ra giây lát, hai mắt bỗng nhiên loé sáng.

Tiêu khắc bước lên, ghé sát vào tai Đồ Lô, chỉ thấy Đồ Lôi liên tục gật đầu, để lộ một nụ cười hài lòng.

Sau cùng, Đồ Lôi chợt nhớ tới một chuyện, quay sang nhìn người thiếu nhiên đang nằm bất động trên sàn phòng trong, hung dữ nói: 

“Đưa cả nó đi! Dám cả gan ám sát chủ nhân, ta muốn nó phải sống không bằng chết!”

Tiêu Khắc cười, nói:

 “Thống lĩnh bỏ được nó ư?”

Ánh mắt Đồ Lôi liếc qua gương mặt và cơ thể tuyệt mĩ của thiếu niên, hắn cười lớn, nói: 

“Có gì mà không bỏ được? Cứ nghĩ tới số phận mà nó và Hứa Mộ Triều sắp phải gánh chịu, ta lại không kìm được mà cảm thấy vô cùng hưng phấn.”

Khi mặt trời chiếu những tia sáng tực rỡ của ngày mới, Hứa Mộ Triều cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Không nhận được bất cứ tin tức nào về việc quân biên phòng bắt được con người, doanh trại của thống lĩnh cũng không có ai bị bắt trở lại. Điều này cho thấy Thẩm Mặc Sơ đã an toàn trốn thoát. Cô không buồn chải tóc lẫn rửa mặt, cứ thế chạy thẳng tới doanh trại của Đồ Lôi với bộ dáng lôi thôi lếch thếch.

“Thống lĩnh. Gã loài người đáng chết kia đã thừa lúc tôi ngủ say mà trốn mất rồi!” 

Hứa Mộ Triều tức giận nói, đồng thời chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đón nhận cơn tức giận của Đồ Lôi.

Nhưng kì lạ là Đồ Lôi không hề tức giận, chỉ tỏ ra tiếc nuối một chút, cũng không trách móc Hứa Mộ Triều nửa câu, mà còn cho cô lui xuống. Hứa Mộ Triều nhạy bén dự cảm được chuyện sắc xảy đến với mình.

Thẩm Mặc Sơ có thể trốn thoát, rõ ràng là do cô cố ý thả người. Với tính cách của Đồ Lôi, hắn không đời nào chịu để yên. Thế mà hắn lại không hề tỏ ra kinh ngạc, thậm chí không cả nổi giận. Điều nay thực sự không bình thường chút nào.

Hứa Mộ Triều chỉ còn cách cẩn thận hơn, ra vào doanh trại đều đi cùng những binh lính mạnh nhất đội. Cô biết rõ Đồ Lôi sẽ không vì một con người mà ra mặt gây khó dễ cho cô, chỉ sợ hắn đánh lén.

Nhưng vài ngày sau, Đồ Lôi đột nhiên cho tập trung toàn thể binh lính của Đại đội 5, tuyên bố việc bổ nhiệm ngoài dự đoán của mọi người. Lần bổ nhiệm này khiến Hứa Mộ Triều hết sức nghi ngờ.

Đồ Lôi công khai bổ nhiệm cô làm Phó thống lĩnh của thú quân. Từ trước tới nay chưa từng có chức vị này, nghe tên thì rất kêu nhưng thực chất lại chẳng phân định rõ chức trách. Đám thú binh không suy nghĩ được nhiều như vậy, thấy Hứa Mộ Triều lên chức thì mừng rỡ, tiệc tùng chè chén thâu đêm. Hứa Mộ Triều lại ngồi u sầu cả đêm, bởi sau đó vài giờ, Đồ Lôi lại bất ngờ thông báo với cô rằng, sau này không cần cô phụ trách Đại đội 5 nữa, vì “Thống lĩnh có nhiệm vụ quan trọng khác muốn giao cho Phó thống lĩnh Hứa.”

Cho đến nay, các đội trưởng của đại đội đều do thành viên trong đội bầu ra, cho dù là thống lĩnh thì cũng khống có quyền trực tiếp bổ nhiệm và miễn nhiệm. Nhưng Đồ Lôi lại khôn khéo tặng cô một cái bánh thật to trước, sau đó mới tước binh quyền khỏi tay cô.

Vì vậy, “Được ăn cả, ngã về không”, Hứa Mộ Triều bắt đầu suy tính nước cờ nổi loạn.

Dù chưa chính thức chuyển giao quân quyền nhưng Hứa Mộ Triều đã nhận ra rằng nguy hiểm càng lúc càng đến gần. Cô bắt đầu suy xét, lựa chọn những người đáng tin cậy trong đội, nghĩ kế hoạch binh biến thế nào để có thể bắt được Đồ Lôi, khống chế toàn cục.

Đêm nay, Đại Võ và một vài thân tín kéo đến phòng Hứa Mộ Triều đánh bài. Trong vòng một trăm năm qua, trong quân đội vẫn thịnh hành trò chơi này, cùng phương thức chơi cũ. Hứa Mộ Triều không chơi mà chỉ nằm tựa vào chiếc bụng mềm mại của con hổ trắng biến dị ở bên cạnh, suy đoán nước cờ tiếp theo của Đồ Lôi và Tiêu Khắc.

Bỗng cô nghe thấy thủ lĩnh phân đội Bạch Hổ – một bán thú hình hổ xinh đẹp – nói:

 “Phó thống lĩnh, Thống lĩnh đã giao nhiệm vụ gì cho cô vậy?”

“Tôi cũng không biết.”

 Hứa Mộ Triều khẽ cười.

 “Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.”

Thấy Hứa Mộ Triều im lặng trầm tư, đám bán thú đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Đại Võ. Đại Võ tỏ vẻ ái ngại rồi lớn tiếng nói:

 “Đội trưởng, chúng tôi đã có bàn bạc rồi, nếu Thống lĩnh thực sự muốn đối địch với cô, chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía cô.”

“Không chỉ có riêng chúng tôi đâu.” 

Viên sĩ quan bán thú hình hổ lên tiếng:

 “Năm nghìn binh sĩ cũng nguyện đi theo cô. Nếu phải chết thì tất cả cùng chết!”

Đêm nay, Hứa Mộ Triều vốn muốn cùng bọn họ bàn bạc kế hoạch binh biến, nhưng đến khi nghe thấy những lời trung thành tự tận đáy lòng bọn họ, cô lại yên lặng. Một hồi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, cười nói:

 “Các cậu nói đùa cái gì thế? Một nhân tài hiếm có như tôi, Thống lĩnh đời nào lại gây khó dễ? An Lạp, dù có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng không đến mức phải trở mặt. Đánh bài đi, đánh bài đi!”

Đám thú binh cười rộn lên, đều gật đầu nói phải. Dường như thấy Hứa Mộ Triều nói cũng có lí, vẻ mặt bọn họ bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, vui vẻ tiếp tục cuộc chơi.

Hứa Mộ Triều ngồi một bên, gối đầu lên bụng con hổ trắng, khoé miệng chậm rãi cong lên, cô không muốn để đám thú binh nhìn thấy nụ cười chua chát của mình. Đúng là một đám thú binh ngốc nghếch, đáng yêu! Người thú luôn trung thành nhất. Nếu thật sự phải nổi loạn thì có lẽ toàn bộ đội quân thú binh khác sẽ trở thành kẻ địch của họ. Năm nghìn thú binh này phải hi sinh bao nhiêu thì mới đổi được sự yên ổn cho cô?

Cô vốn chỉ nghĩ đến việc giữ mạng sống và củng cố địa vị của mình, thiếu chút nữa đã bỏ qua điều quan trọng nhất. Trong giây phút cấp bách, Hứa Mộ triều cô cũng coi như có nhân nghĩa. Cô quyết định một mình ứng phó với mọi âm mưu kế tiếp của Đồ Lôi.

Ngày hôm sau, Đồ Lôi thông báo qua loa với Hứa Mộ Triều về nhiệm vụ đầu tiên sau khi thăng chức. Hứa Mộ Triều tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhận lệnh. Đại Võ cùng đội thú binh vừa nghi hoặc vừa mừng rỡ, bởi nhiệm vụ đó nghe qua có vẻ rất đơn giản. Đó chính là để Hứa Mộ Triều dẫn đầu đoàn áp tải, mang quà tặng đến cho ông anh kết nghĩa của Đồ Lôi.

Đồ Lôi có anh kết nghĩa từ khi nào, Hứa Mộ Triều thực không rõ lắm. Địa điểm tặng quà lại có vẻ kì quái, chính là Tây hoang đảo, một hòn đảo đơn độc nằm ngoài đại lục. Có người từng nói nơi đó hoang vu, không có lấy một cọng cỏ, đã bỏ hoang nhiều năm. Bất kể là loài nào, con người, zombie hay thú tộc, đều không dám bén mảng tới nơi đó.


truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.