CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 25 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 25: BÃO NỖI 1


Bên ngoài căn cứ Đại đội 5 là đường phố và khu dân cư. Lúc này đã là ba rưỡi sáng, không còn một con thú nào lởn vởn trên đường. Dưới ánh trăng ảm đạm, hình ảnh của một binh sĩ thú tộc lẩn khuất bên vệ đường như một bóng ma, lướt qua với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy. Sau lưng anh ta đeo một chiếc ba lô, vành mũ được hạ xuống rất thấp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt của loài người.

Phía trước là một trạm kiểm soát, trên mấy chiếc xe bọc thép hạng nặng không ngừng chiếu đèn pha sáng rực, lờ mờ xuất hiện vài tên thú binh.

Đây là cửa ải sau cùng để rời khỏi phạm vi thế lực của thú tộc. Ra được bên ngoài thì chỉ còn một vài đội tuần tra thú binh rải rác, tương đối dễ tránh. Thẩm Mặc Sơ kéo vành mũ xuống thấp hơn, chậm rãi bước tới trạm kiểm soát, đang định ra tay, lại nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện.

“Ngài Đội trưởng bị bệnh rồi sao? Nửa đêm nửa hôm lại điều chị em chúng ta đi canh gác.” 

Một giọng nói cất lên.

Một giọng nói khác phụ hoạ: 

“Đúng thế. Tôi có cảm giác cô ta không thích chúng ta từ lâu rồi. Sao người ta có thể canh gác cái trạm này được chứ?”

“Nhất định là vì xà tộc chúng ta được ngài Thống lĩnh yêu quý nên cô ta mới ghen tị…”

“Haizz… Qua bên kia chơi với đám thú binh canh gác thôi, dù sao bên ngoài cũng có đội tuần tra, nửa đêm rồi cũng chẳng có ai lảng vảng ở đây đâu…”

Tiếng nói chuyện càng lúc càng ra xa, Thẩm Mặc Sơ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, thấy hai ả người rắn đang hí ha hí hửng uốn éo bên một gã người thú cao lớn trong con hẻm nhỏ. Trạm kiểm soát không một bóng người, hết sức vắng vẻ, thoải mái qua lại.

Khoé miệng Thẩm Mặc Sơ chậm rãi nhếch lên, lẳng lặng phi người qua xe thiết giáp, rời khỏi trạm kiểm soát. Anh ta đi về hướng tây nam độ hơn một giờ đồng hồ, tránh các đội tuần tra, nấp vào một con hẻm nhỏ. Căn cứ của thú quân đã lùi lại rất xa, còn bị nhà cao tầng che khuất, gần như không còn nhìn thấy nữa. Chỉ cần đi thêm hai kilômét nữa là có thể rời khỏi phạm vi thế lực của thú tộc.

Lấy chai nước dinh dưỡng trong ba lô ra, nhớ tới dáng vẻ uống nước đầy phóng khoáng của Hứa Mộ Triều, anh ta không khỏi mỉm cười. Đúng lúc này, xung quanh lại đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Có mai phục!

Thẩm Mặc Sơ không vội vã chạy trốn mà nhét chai nước vào ba lô, khoanh tay đứng yên tại chỗ. Lát sau, xung quang con hẻm nhỏ đã xuất hiện rất nhiều bóng hình cao lớn, trong nháy mắt đã vây kín đường ra vào.

Đó là mười gã bán thú và mười con thú lớn. Đội bán thú mặc quân phục màu vàng, khiêng vũ khí hạng nặng, hung hăng, phách lối bước tới. Tên sĩ quan cận vệ quân muốn cướp người hồi tối qua chậm rãi bước ra khỏi bầy thú.

“Nhờ có Tham mưu trưởng biết rõ gian kế của đội trưởng Hứa mà chúng ta mới biết đường chờ ở hướng ngược lại.”

 Hắn nở một nụ cười lạnh lùng, nói tiếp: 

“Tên loài người kia, ngoan ngoãn đi theo chúng ta nào.”

Thẩm Mặc Sơ không nói một lời, chỉ cởi mũ, ném xuống đất, làm lộ ra mái tóc đen và gương mặt rám nắng. Anh ta vén tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc. Chỉ có điều so với người thú, anh ta vẫn nhỏ bé hơn.

Sĩ quan cận vệ quân nhìn thấy động tác sẵn sàng ứng chiến của anh ta thì quả thực có chút khó tin, chẳng lẽ anh ta định chống cự thật?

Thế nhưng Thẩm Mặc Sơ vẫn thản nhiên tiếp tục. Anh ta bỏ ba lô xuống, tìm một chỗ sạch sẽ rồi đặt nó lên đó. Tên sĩ quan cận vệ nghe thấy tiếng anh ta lẩm bẩm: 

“Tuy chẳng có gì dùng được nhưng dù sao cũng là đồ cô ấy tặng, giữ sạch sẽ vẫn tốt hơn.” 

Sau đó, anh ta mới ngẩng đầu lên, nhìn đám người thú bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Tên sĩ quan cận vệ hết kiên nhẫn, phất tay một cái, đám người thú hung hăng lao về phía Thẩm Mặc Sơ.

Tên sĩ quan cận vệ vô cùng tự tin, vì chưa có con người nào có thể dựa vào sức mình mà chiến thắng hai mươi người thú. Cho dù đó là cao thủ đệ nhất thú tộc – Hứa Mộ Triều – thì cũng phải tốn chút sức lực mới có thể đánh ngã được bọn họ. Có lẽ trên toàn đại lục, chỉ có con người siêu việt nhất trong truyền thuyết – Cố Nguyên soái – mới có thể dễ dàng giành chiến thắng.

Còn người đàn ông này, muốn bắt sống hắn, thật dễ như ăn cháo vậy!

Nhưng trong vòng vây của đáng người thú, tên sĩ quan cận vệ lại nhìn thấy một cảnh tượng hết sức bất ngờ: Trên gương mặt anh tuấn của chàng trai loài người bỗng xuất hiện một nụ cười tươi rói.

Nụ cười của anh ta lạnh lẽo mà ngạo mạn, trong bóng đêm mơ hồ, hơi thở của anh ta như một luồng băng giá, dường như không coi kẻ thù hùng mạnh ở trước mặt ra gì.

Tên sĩ quan cận vệ bỗng nhiên cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.

Khi trời đã sáng hẳn.

Đồ Lôi ngồi cứng đờ trên xô pha, sắc mặt vừa sợ hãi vừa tức giận.

Tên sĩ quan cận vệ đến báo tin thấy tình hình không ổn thì vội vã cáo lui. Tham mưu trưởng Tiêu Khắc trầm tư giây lát rồi thành khẩn nói: 

“Thống lĩnh, không thể không trừ khử Hứa Mộ Triều.”
“Cậu cho rằng chính cô ta đã giết hai mươi tên cận vệ kia ư? Không thể nào…” 

Đồ Lôi nói bằng giọng run run, người phụ nữ này tuy ngoan cố nhưng có thể coi là trung thành, lẽ nào chỉ vì một người đàn ông loài người mà cô ta dám giết cả đồng loại?

Tiêu Khắc thở dài rồi nói: 

“Thống lĩnh, tôi biết ngài rất nhân từ. Nhưng chuyện đã rõ như ban ngày, hai mươi cận vệ quân còn đang phơi thây ngoài biên giới. Bọn họ có nhiệm vụ chặn đường tên loài người đó, ngoại trừ Hứa Mộ Triều ra thì ai có khả năng giết chết bọn họ mà không gây kinh động đến đội tuần tra biên phòng chứ?”

Đồ Lôi nghe thấy vậy, càng trở nên tức giận, hắn cũng cảm thấy suy đoán của Tiêu Khắc là đáng tin cậy, nhưng vẫn cò chút do dự.

 “Trừ khử cô ta? Cô ta rất có uy tín…”

“Thống lĩnh!” 

Tiêu Khắc lớn tiếng nói: 

Loài người có câu: “Nuôi ong tay áo”, huống chi, mục đích chúng ta tới đây không phải là để thu lại binh quyền của cô ta hay sao?”

Sắc mặt Đồ Lôi thay đổi liên tục, rốt cuộc hắn cũng hạ quyêt tâm, gật đầu, nói:

 “Giết!”

 Rồi nhìn về phía Tiêu Khắc, hỏi:

 “Nhưng cô ta có sức chiến đấu vô cùng quật cường, binh lính lại phục tùng cô ta, phải giết cô ta như thế nào đây?”

Tiêu Khắc nghe vậy thì cũng trầm tư trong chốc lát. Hắn thong thả đi qua đi lại vài vòng quanh phòng, rồi đột nhiên nở nụ cười.

 “Thống lĩnh, tôi có một cách này. Chẳng phải gần đây ngài đang có một nhiệm vụ khó khăn, cần người hoàn thành hay sao? Chi bằng phái Hứa Mộ Triều đi.”



truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.