CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 24 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 24: GIỮA MÔI VÀ LƯỠI 2

Hứa Mộ Triều gật đầu, ném ba lô quân dụng về phía xô pha, cất giọng lạnh lùng: 


“Anh cũng khá lí trí đấy chứ! Ba ngày sau, tôi sẽ dâng tặng anh cho ngài Thống lĩnh.”

Thế mà anh ta vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt như cũ.

Lúc này, Hứa Mộ triều chợt nhận ra đúng là anh ta không hề lo sợ. Có điều anh ta chỉ có một thân một mình, căn bản không có khả năng phản kháng, chẳng lẽ anh ta quyết tâm tìm đến cái chết sao?

Lúc đồng ý với Đồ Lôi, Hứa Mộ Triều không hề có ý định giao Thẩm Mặc Sơ ra. Cho dù có giao Thẩm Mặc Sơ cho Đồ Lôi đi chăng nữa thì liệu hắn có chịu buông tha cho cô? Dựa vào tính cách của hắn có thể thấy, cô đã cự tuyệt hắn, bất kể có dùng biện pháp gì để xoay chuyển tình thế thì hắn cũng ôm mối hận đó trong lòng. Hơn nữa, hắn công khai cướp người trên địa bàn của cô, nếu lần này cô thuận theo ý hắn thì chỉ e sau này, cô sẽ chẳng còn quyền lên tiếng nữa. Thêm vào đó, tình cảnh thảm thương của cậu thiếu niên trong phòng Đồ Lôi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô không thể ngăn cản nhưng ít nhất cũng sẽ không dung túng.

Hứa Mộ Triều nở một nụ cười, chuyển chủ đề:

 “E là không được rồi, vì đêm nay, tù nhân của tôi… rất có thể thừa lúc tôi ngủ say mà bỏ trốn.”

Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nhìn cô, cô nói tiếp: 

“Anh ta sẽ trộm ba lô quân dụng của tôi, bên trong có thức ăn, nước uống và vũ khí phòng thân. Sức khoẻ của anh ta còn chưa hồi phục, có thể chạy thoát được hay không thì còn phải xem vận may của anh ta đến đâu. Hướng tây nam phòng thủ yếu nhất, nhưng có lẽ gã tù nhân đó không biết đâu."

"Sau đó thì… thuộc hạ của tôi sẽ phát hiện ra một thi thể ở hướng đông nam, với khuôn mặt đã hoàn toàn dập nát, qua phán đoán thì đó chính là tên tội phạm đào tẩu kia. Người chết không thể sống lại được, thế nên thống lĩnh thú tộc và Bộ Tư pháp của loài người xem ra chỉ còn cách phân chia thi thể đó thôi.”

Sau khi nói một mạch không ngừng nghỉ, Hứa Mộ Triều cầm chai nước dinh dưỡng để trên tủ ly trên tu ừng ực, xong thì xém cái chai đi, thoải mái ngồi xuống xô pha, ung dung nhìn Thẩm Mặc Sơ.

“Tại sao?” 

Đôi mắt đen láy của Thẩm Mặc Sơ lấp lánh ánh sáng, nhìn cô đầy đe doạ.

Cô khoanh tay, nhìn lại anh ta. 

“Không phải tôi mềm lòng với anh, chỉ là không muốn vấy bẩn sự tôn nghiêm của người lính. Như anh đã nói đấy, anh từng ở địa ngục, nếu giờ lại đưa anh vào địa ngục một lần nữa… Chuyện này nên quên đi thì hơn.”

Những lời cô nói đều là thật lòng, bất kể thật giả thế nào, việc Thẩm Mặc Sơ nói anh ta từng ở địa ngục ít nhiều vẫn khiến cô sinh lòng cảm thông.

Thẩm Mặc Sơ đột nhiên nhíu mày nhìn cô.

Hứa Mộ Triều tiếp tục nói:

 “Đương nhiên, nếu như loài người các anh sớm đưa tiền chuộc tới thì tôi đã chẳng do dự mà thả anh ra. Tiếc là hiện giờ, thân tôi còn khó giữ, số tiền chuộc đó thực không đợi được nữa rồi. Đáng tiếc quá!”

Trong phòng yên tĩnh trở lại. Thẩm Mặc Sơ vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hết sức phức tạp.

Hứa Mộ Triều xua tay, nói: 

“Không cần cảm động. Nếu như sau này anh có lòng muốn báo đáp thì tôi sẽ sẵn sàng đón nhận.”

“Được!”

 Thẩm Mắc Sơ chỉ nói một từ đơn giản như vậy.

Hứa Mộ Triều cũng không mong chờ anh ta có thể báo đáp được gì, chỉ gật đầu, nói: 

“Bảo trọng!”

Bóng đêm càng lúc càng dày, vùng đất của thú tộc nhuốm một màu quạnh quẽ, hoang vu. Đây là tối cuối cùng, Thẩm Mặc Sơ ở lại nơi này, cuộc rèn luyện khống chế dục vọng đến đây là kết thúc. Hứa Mộ Triều về phòng của mình, nằm xuống giường, bỗng cảm thấy bên cạnh thiếu đi hơi thở lạnh lẽo quen thuộc của anh ta, không khỏi cảm thấy gian phòng có chút trống trải. Cô thầm bật cười một tiếng, không ngờ chỉ có vài ngày mà đã hình thành nên thói quen trong cô.

Khi Hứa Mộ Triều đang say sưa giấc nồng thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Cô choàng tỉnh, căng mắt ra nhìn, ngạc nhiên khi bóng dáng anh tuấn quen thuộc đó đang đứng ngay trước cửa.

Trong bóng đêm, giọng nói của anh ta nghe rất mực trầm thấo và dịu dàng: 

“Nếu đêm nay tù nhân bỏ trốn… Trước khi đi, anh ta sẽ giúp cô hoàn thành buổi huấn luyện cuối cùng.”

Hứa Mộ Triều không biết quần áo trên người cả hai đã bị anh ta cởi bỏ như thế nào. Cô cũng không biết thì ra cơ thể của anh ta lại hồi phục nhanh đến vậy, giống hệt một con báo hoang dã, dễ dàng ghì chặt cô xuống giường; đương nhiên, cô cũng không thực sự phản kháng, nếu không, cho dù là cao thủ đứng đầu loài người đi chẳng nữa thì cũng không thể nào địch lại cô.

Hứa Mộ Triều cho rằng anh ta sẽ chỉ ôm cô mà thôi, vì thế cũng chẳng để tâm lắm, tỏ ra hết sức thản nhiên. Nhưng không ngờ, đến khi cô phản ứng lại được thì anh ta đã “công thành đoạt đất”.

Không kiềm chế nổi, Hứa Mộ Triều đã biến thân thành bán thú từ lúc nào, ngay cả đôi cánh tràn đầy sức mạnh, bây giờ cũng cụp lại trên giường. Cơ thể lạnh như băng của ngài Tư lệnh áp sát vào thân hình mềm mại, ấm áp của cô. Anh ta cúi xuống hôn môi cô một chút rồi hôn dần từ trán xuống, không bỏ sót tấc da thịt nào. Khi môi anh ta chạm đến ngực Hứa Mộ Triều, cô muốn đẩy anh ta ra nhưng bị anh ta giữ chặt tay lại.

“Thả lỏng ra, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Chỉ là huấn luyện thôi mà.” 

Anh ta nói.

Khuôn mặt, thậm chí là toàn thân Hứa Mộ Triều đều đã ửng hồng, vậy mà anh ta nhất quyết không buông tha, cứ hôn dọc người cô, ngay cả những nơi thầm kín nhất cũng không hề tránh né, động tác lúc mạnh mẽ, lúc dịu dàng. Cả người Hứa Mộ Triều run lẩy bẩy, chưa kịp đẩy anh ta ra thì cơ thể lại chịu một cơn kích thích mãnh liệt, cảm giác rung động, ham muốn sục sôi dâng trào.

Cô chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, toàn thân co giật liên hồi, vừa muốn ôm chặt lấy anh ta vừa muốn đá văng anh ta đi. Đầu óc trống rỗng, nhận ra hơi thở của anh ta cũng chưa bao giờ gấp gáp đến vậy. Cơn chấn động kéo dài hồi lâu mới tan biến, Hứa Mộ Triều nhấc chân đá Thẩm Mặc Sơ ra thì lại bị anh ta giữ chặt lấy cổ chân.

Anh ta khẽ nói: 

“Đừng lộn xộn. Cô đã thoả mãn rồi, nhưng tôi thì chưa.”

Hứa Mộ Triều lập tức bất động. Đầu óc của cô bỗng chốc trở nên hồ đồ, lần đầu tiên trong đời, cô để bản thân chìm trong cơn khoái lạc giữa môi và lưỡi của một người đàn ông, một cách bất ngờ, hoang dại, và… thoải mái như vậy. Cảm giác này khiến cô cảm thấy nhục nhã, rồi lại sửng sốt.

Mà Thẩm Mặc Sơ cũng rất khác lạ. So với sự trầm tĩnh, lạnh lùng thường ngày, đêm nay, anh ta tựa hồ có thêm vài phần bá đạo và tự tin. Là vì anh ta sắp đi sao?

Một lúc sau, khi hơi thở của hai người đã ổn định trở lại, anh ta mới lẳng lặng ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, đôi môi ẩm ướt của anh ta phát sáng lấp lánh, đôi mắt đen láy như rực lửa.

 “Sau này, nếu có gã đàn ông nào chủ động thân mật với cô như hôm nay, tôi tin cô sẽ có đủ sức đề kháng.”

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.