CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 23 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
CHƯƠNG 23: GIỮA MÔI VÀ LƯỠI 1
Hứa Mộ Triều im lặng trong chốc lát rồi mỉm cười, đáp:
“Thống lĩnh, cho dù là
muốn đổi người, nhưng ngài trực tiếp phái người tới doanh trại của tôi như vậy,
binh lính sẽ cho rằng ngài có ý cưỡng ép chiếm đoạt.”
Đồ Lôi nhìn chằm chằm vào cô.
Đồ Lôi nhìn chằm chằm vào cô.
“Cưỡng ép chiếm đoạt, tôi rất thích câu này. Gã
loài người đó là bạn tình của cô sao?”
Hứa Mộ Triều nói:
Hứa Mộ Triều nói:
“Dĩ nhiên không phải bạn tình.”
“Vậy thì đổi đi!”
“Vậy thì đổi đi!”
Đồ Lôi đá vào hông cậu thiếu niên kia một cái khiến cậu ta
rên lên một tiếng đau đớn, lăn đến trước chân Hứa Mộ Triều, mặt úp xuống tầm thảm.
Hứa Mộ Triều liếc nhìn cậu ta một cái, mặt không biến sắc. Cậu thiếu niên này quả thực rất đáng thương, thái độ của Đồ Lôi đối với cậu ta khiến Hứa Mộ Triều không khỏi cảm thấy buồn nôn. Nếu phải đưa Thẩm Mặc Sơ tới đây, chịu đựng tất cả những chuyện mà chàng trai này từng chịu thì cô còn cảm thấy rùng mình, ghê tởm hơn. Huống chi, anh ta còn là tư lệnh, rất đáng tiền.
“Quân tử không đoạt người của kẻ khác. So với thú cưng rất mực hoàn mĩ của ngài, người của tôi vẫn thua kém vài bậc. Chỉ sợ đổi rồi ngài sẽ thấy hối hận.”
Hứa Mộ Triều liếc nhìn cậu ta một cái, mặt không biến sắc. Cậu thiếu niên này quả thực rất đáng thương, thái độ của Đồ Lôi đối với cậu ta khiến Hứa Mộ Triều không khỏi cảm thấy buồn nôn. Nếu phải đưa Thẩm Mặc Sơ tới đây, chịu đựng tất cả những chuyện mà chàng trai này từng chịu thì cô còn cảm thấy rùng mình, ghê tởm hơn. Huống chi, anh ta còn là tư lệnh, rất đáng tiền.
“Quân tử không đoạt người của kẻ khác. So với thú cưng rất mực hoàn mĩ của ngài, người của tôi vẫn thua kém vài bậc. Chỉ sợ đổi rồi ngài sẽ thấy hối hận.”
Hứa Mộ Triều khách sáo từ chối.
“Hoàn mĩ ư?”
“Hoàn mĩ ư?”
Ánh mắt Đồ Lôi lướt qua thân thể của cậu thiếu niên kia, lộ rõ một
tia căm ghét.
“Tôi bắt được tên thú cưng này trong đám tù binh chiến tranh, nhiều
năm qua, nó đã cố ám sát tôi hơn chục lần. Nếu không phải còn chút hứng thú thì
tôi đã ném nó cho chó ăn từ lâu rồi… Nghe nói tên loài người kia là một thanh
niên anh tuấn, cường tráng, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú.”
Cậu thiếu niên trắng trẻo vẫn cúi thấp đầu, Hứa Mộ Triều cúi xuống nhìn cậu ta, nói:
Cậu thiếu niên trắng trẻo vẫn cúi thấp đầu, Hứa Mộ Triều cúi xuống nhìn cậu ta, nói:
“Nhưng…”
Đồ Lôi thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói:
Đồ Lôi thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói:
“Tôi còn chưa tính tới chuyện cô cự
tuyệt ý tốt của tôi đâu. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, thiên hạ biết đường đường
là thống lĩnh như tôi, muốn có một tên tù binh thôi mà cũng bị cự tuyệt, người
làm đội trưởng như cô cũng to gan đấy!”
Hứa Mộ Triều nghe thấy hai từ “tù binh” thì hơi chột dạ, nói:
Hứa Mộ Triều nghe thấy hai từ “tù binh” thì hơi chột dạ, nói:
“Thống lĩnh, ngài
hiểu lầm rồi, không phải là tôi cự tuyệt ngài. Chỉ có điều, hắn là một tên tù
binh tương đối quan trọng, sau này còn phải đổi lấy tiền chuộc. Nếu như xảy ra
chuyện không may, chỉ e quân đội loài người sẽ kiếm cớ khơi mào chiến tranh.”
Đồ Lôi trước giờ luôn không muốn xảy ra xung đột với đội quân hùng mạnh của loài người, lúc này nghe thấy vậy lại cười khẩy, nói:
Đồ Lôi trước giờ luôn không muốn xảy ra xung đột với đội quân hùng mạnh của loài người, lúc này nghe thấy vậy lại cười khẩy, nói:
“Loài người thì có gì
đáng sợ chứ? Từ bao giờ người thú chúng ta lại e sợ loài người như vậy?”
Nghe thấy giọng điệu ngạo mạn của hắn, Hứa Mộ Triều không khỏi có chút giật mình. Lẽ nào hắn đã tìm được chỗ dựa khác? Hay hắn đã bắt tay liên minh với zombie?
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào. Đồ Lôi cau mày, hỏi:
Nghe thấy giọng điệu ngạo mạn của hắn, Hứa Mộ Triều không khỏi có chút giật mình. Lẽ nào hắn đã tìm được chỗ dựa khác? Hay hắn đã bắt tay liên minh với zombie?
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào. Đồ Lôi cau mày, hỏi:
“Chuyện
gì vậy?”
Một tên sĩ quan cận vệ bán thú mặc quân phục màu vàng chạy vọt vào, trong tay còn túm chặt một tên bán thú khác, chính là Đại Võ.
“Ngài Thống lĩnh, bọn chúng dám ngăn cản chúng ta bắt người.”
Một tên sĩ quan cận vệ bán thú mặc quân phục màu vàng chạy vọt vào, trong tay còn túm chặt một tên bán thú khác, chính là Đại Võ.
“Ngài Thống lĩnh, bọn chúng dám ngăn cản chúng ta bắt người.”
Tên sĩ quan cận vệ
hô lớn.
Đại Võ liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, như nhận được sức mạnh đồng tình, anh ta vùng thoát khỏi cánh tay của tên sĩ quan kia, chạy tới trốn sau lưng Hứa Mộ Triều, gào ầm lên:
Đại Võ liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, như nhận được sức mạnh đồng tình, anh ta vùng thoát khỏi cánh tay của tên sĩ quan kia, chạy tới trốn sau lưng Hứa Mộ Triều, gào ầm lên:
“Đó là khuê phòng thơm tho của Đội trưởng chúng tôi, sao có thể để
một đám thối tha như các người xông vào được!”
“Mày…”
“Mày…”
Tên sĩ quan cận vệ tức đến tái mặt.
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Đồ Lôi nhìn Hứa Mộ triều, cười, nói:
“Không cần đi bắt hắn nữa. Đội
trưởng Hứa đang chuyển bị giao tên tù binh đó cho chúng ta xử trí. Đội phó Võ,
cậu không có ý kiến gì chứ?”
Đại Võ không dám lên tiếng, vừa cúi đầu liền thấy ngay thiếu niên đang nằm rạp dưới đất, tức thì sợ hãi, biến hẳn sắc mặt.
Hứa Mộ Triều trầm mặc. Đồ Lôi cười nhạt, nhìn chằm chằm vào cô, vẻ tức giận đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Đại Võ bỗng nhiên bị rơi vào bầu không khí căng thẳng, khẽ kéo ống tay áo của Hứa Mộ Triều, hạ giọng nói:
Đại Võ không dám lên tiếng, vừa cúi đầu liền thấy ngay thiếu niên đang nằm rạp dưới đất, tức thì sợ hãi, biến hẳn sắc mặt.
Hứa Mộ Triều trầm mặc. Đồ Lôi cười nhạt, nhìn chằm chằm vào cô, vẻ tức giận đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Đại Võ bỗng nhiên bị rơi vào bầu không khí căng thẳng, khẽ kéo ống tay áo của Hứa Mộ Triều, hạ giọng nói:
“Đội trưởng, chỉ là một tên loài người… không đáng vì hắn
mà đắc tội với ngài Thống lĩnh.”
Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động không nguôi, đúng rồi, ngay cả Đại Võ cũng nghĩ như vậy. Nếu như cô cứ kiên quyết không giao Thẩm Mặc Sơ ra, chỉ sợ tất cả đám người thú cũng sẽ cho rằng cô bảo vệ và thiên vị loài người quá mức. Dù sao thì trong mắt bọn họ, Thẩm Mặc Sơ cũng chỉ là một loại thú cưng của cô, giống như cậu thiếu niên này là thú cưng của Đồ Lôi mà thôi.
Nghĩ vậy, Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, cười rất tươi, nói:
Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động không nguôi, đúng rồi, ngay cả Đại Võ cũng nghĩ như vậy. Nếu như cô cứ kiên quyết không giao Thẩm Mặc Sơ ra, chỉ sợ tất cả đám người thú cũng sẽ cho rằng cô bảo vệ và thiên vị loài người quá mức. Dù sao thì trong mắt bọn họ, Thẩm Mặc Sơ cũng chỉ là một loại thú cưng của cô, giống như cậu thiếu niên này là thú cưng của Đồ Lôi mà thôi.
Nghĩ vậy, Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, cười rất tươi, nói:
“Được, Thống lĩnh, tôi sẽ
giao hắn ta cho ngài!”
Đồ Lôi nở nụ cười hài lòng.
Hứa Mộ Triều lại nói:
Đồ Lôi nở nụ cười hài lòng.
Hứa Mộ Triều lại nói:
“Nhưng mà hắn đang bị thương rất nặng, hiện tại không thể
cử động. Đợi mấy hôm nữa, tôi sẽ phái người đưa hắn tới.”
Trái ngược với vùng đồng bằng phía nam vắng vẻ, tiêu điều, phía tây bắc có rất nhiều thung lũng trùng điệp, giữa khung cảng hoàng hôn mơ mộng, trông lại càng có vẻ hùng tráng, bao la. Mảnh đất màu đỏ thẫm nứt ra từ khe núi cùng với ánh nắng cuối ngày cơ hồ nối liền thành một dải, khiến người ta vừa nhìn là liên tưởng tới một biển máu vô biên vô tận.
Một viên sĩ quan trẻ tuổi mặc bộ quân phục nguyên soái màu xanh lam khoanh tay đứng giữa hàng xe tăng được trang bị súng laser và hoả tiễn hạng nặng, xung quanh là đội quân tinh nhuệ trong bộ quân phục màu lam, điều khiển vài trăm chiếc xe tăng bảo hộ cỡ trung, màu đen tuyền.
Phía trước, nơi thung lũng phía tây, khói thuốc súng không ngừng bốc lên, bầu trời mù mịt khói bụi, chiến tuyến chìm trong cảnh mờ mịt.
Đội xe tăng màu đen của loài người nối đuôi nhau chạy dọc theo sườn núi, nhìn từ xa lại giống như tử thần hung tợn đang nhe nanh múa vuốt. Mà quân đoàn zombie màu đen trước giờ vẫn được coi là hung hãn,tàn nhẫn nhất, lại đang liên tiếp thất bại và ồ ạt rút lui.
Viên sĩ quan trợ lí rón rén bước đến gần, chỉ thấy tất thảy mọi thứ trước mắt tràn ngập màu đen, lam, đỏ. Chỉ có gương mặt của Nguyên soái là vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng tựa băng tuyết, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến đối phương không dám nhìn thẳng.
“Nguyên soái, có tin tức từ đế đô, Thiếu tá Quan đã an toàn trở về.”
Trái ngược với vùng đồng bằng phía nam vắng vẻ, tiêu điều, phía tây bắc có rất nhiều thung lũng trùng điệp, giữa khung cảng hoàng hôn mơ mộng, trông lại càng có vẻ hùng tráng, bao la. Mảnh đất màu đỏ thẫm nứt ra từ khe núi cùng với ánh nắng cuối ngày cơ hồ nối liền thành một dải, khiến người ta vừa nhìn là liên tưởng tới một biển máu vô biên vô tận.
Một viên sĩ quan trẻ tuổi mặc bộ quân phục nguyên soái màu xanh lam khoanh tay đứng giữa hàng xe tăng được trang bị súng laser và hoả tiễn hạng nặng, xung quanh là đội quân tinh nhuệ trong bộ quân phục màu lam, điều khiển vài trăm chiếc xe tăng bảo hộ cỡ trung, màu đen tuyền.
Phía trước, nơi thung lũng phía tây, khói thuốc súng không ngừng bốc lên, bầu trời mù mịt khói bụi, chiến tuyến chìm trong cảnh mờ mịt.
Đội xe tăng màu đen của loài người nối đuôi nhau chạy dọc theo sườn núi, nhìn từ xa lại giống như tử thần hung tợn đang nhe nanh múa vuốt. Mà quân đoàn zombie màu đen trước giờ vẫn được coi là hung hãn,tàn nhẫn nhất, lại đang liên tiếp thất bại và ồ ạt rút lui.
Viên sĩ quan trợ lí rón rén bước đến gần, chỉ thấy tất thảy mọi thứ trước mắt tràn ngập màu đen, lam, đỏ. Chỉ có gương mặt của Nguyên soái là vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng tựa băng tuyết, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến đối phương không dám nhìn thẳng.
“Nguyên soái, có tin tức từ đế đô, Thiếu tá Quan đã an toàn trở về.”
Trợ lí
kính cẩn khom người, nói.
Cố Nguyên soái nghe thấy vậy, thần sắc không hề thay đổi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói:
Cố Nguyên soái nghe thấy vậy, thần sắc không hề thay đổi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói:
“Làm theo kế hoạch đã định, năm ngày nữa, zombie sẽ
bị ép vào vòng vây của chúng ta. Trong vòng ba năm, binh đoàn zombie sẽ không đủ
sức trực tiếp đối đầu với chúng ta.”
“Sự thắng bại ở nơi này không cần phải bận tâm nữa.”
“Sự thắng bại ở nơi này không cần phải bận tâm nữa.”
Cố Nguyên soái dõi đôi mắt
nhìn về phía đông, tựa hồ lướt qua cả vạn dặm xa xôi.
“Loài người và thú tộc đã
chung sống hoà bình vài năm nay, có lẽ đã đến lúc tìm một cơ hội để thử lòng
can đảm và thực lực của bọn họ rồi.”
Ở vùng trời đồng bằng phía nam, hoàng hôn cũng dần buông, chỉ có điều, bầu trời xanh ngắt kia trong sáng và yên bình hơn phương bắc rất nhiều.
Lúc Hứa Mộ Triều về đến phòng, Thẩm Mặc Sơ chỉ khoác một chiếc áo mỏng, đang ngồi trước cửa sổ, khuôn mặt nhìn nghiêng tĩnh lặng tựa mặt hồ được phủ một lớp ánh nắng vàng mỏng manh, đẹp tựa một bức tượng điêu khắc. Hứa Mộ Triều không khỏi ngây ra trong chốc lát.
“Lúc nào thì cô giao tôi cho hắn?”
Ở vùng trời đồng bằng phía nam, hoàng hôn cũng dần buông, chỉ có điều, bầu trời xanh ngắt kia trong sáng và yên bình hơn phương bắc rất nhiều.
Lúc Hứa Mộ Triều về đến phòng, Thẩm Mặc Sơ chỉ khoác một chiếc áo mỏng, đang ngồi trước cửa sổ, khuôn mặt nhìn nghiêng tĩnh lặng tựa mặt hồ được phủ một lớp ánh nắng vàng mỏng manh, đẹp tựa một bức tượng điêu khắc. Hứa Mộ Triều không khỏi ngây ra trong chốc lát.
“Lúc nào thì cô giao tôi cho hắn?”
Thẩm Mặc Sơ tựa vào bệ cửa sổ, đứng lên, sắc
mặt hết sức bình thản, như thể không mảy may lo lắng cho tương lai của mình.
Hứa Mộ Triều những tưởng anh ta ít nhiều cũng sẽ tỏ ra hoảng hốt, vì dù sao việc trở thành thú cưng của thú tộc chẳng khác gì một tai hoạ và nỗi sỉ nhục vô cùng lớn. Nhưng anh ta lại rất thản nhiên, không có bất cứ phản ứng nào.
Hứa Mộ Triều những tưởng anh ta ít nhiều cũng sẽ tỏ ra hoảng hốt, vì dù sao việc trở thành thú cưng của thú tộc chẳng khác gì một tai hoạ và nỗi sỉ nhục vô cùng lớn. Nhưng anh ta lại rất thản nhiên, không có bất cứ phản ứng nào.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment