CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 21 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 21: THIẾU NIÊN TUYỆT THẾ 1


Ánh đèn màu lam nhạt bao phủ cả căn phòng, dải lụa mỏng nhẹ nhàng bay trong gió khiến khung cảnh càng trở nên mờ ảo.

Phía sau dải lụa mỏng là một gã đực rựa tráng kiện, cao tới gần hai mét, đang ôm chặt lấy phần eo nhỏ của một người đang bị treo lơ lửng trên không. Hai tay gã ta kéo hông của người đó lên thật cao, hung hăng va chạm. Căn phòng trần ngập mùi hoan ái, chứng tỏ việc này được duy trì trong suốt một thời gian dài.

Đứng ngoài tấm lụa, Hứa Mộ Triều vẫn giữ thần sắc bình thường, còn Đại Võ thì sớm đã hai mắt thao láo, mặt đỏ phừng phừng.

Hồi lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên:

 “Thật ngại quá, bỗng nhiên nổi hứng, để hai người phải đợi lâu rồi.”

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, liền nhìn thấy Đồ Lôi mình người đầu sư tử với cơ bắp rắn chắc khoác tạm chiếc áo choàng dài màu trắng bước ra. Khách quan mà nói thì Đồ Lôi là một gã bán thú khá điển trai, lãng tử, ngũ quan cân đối, cơ thể rắn chắc. Chỉ có điều cái tính háo sắc của hắn khiến Hứa Mộ Triều không sao ưa nổi.

Dải lụa phía sau hắn khẽ bay lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy thân hình dong dỏng, mảnh dẻ, yếu ớt vì kiệt sức của con người bị treo lơ lửng trên sợi dây thừng. Đứng ở chỗ của Hứa Mộ Triều có thẻ nhìn thấy được xương gò má tinh tế, làn da trắng ngần và hàng mi dài đang khép chặt của thiếu niên đó. Cả người cậu ta toát lên vẻ đẹp trong trắng, thuần khiết như hoa tuyết đầu mùa, hoàn toàn không hợp với không khí phóng đãng, mê mị trong phòng lúc này.

Dải lụa mỏng rất nhanh đã hạ xuống, ngăn cảm tầm nhìn của Hứa Mộ Triều. Khung cảnh này không hề làm cô nổi lên dục vọng, ngược lại còn khiến cô không cách nào chấp nhận nổi. Nhưng từ đầu chí cuối, cô vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt. 

“Thống lĩnh, hoan nghênh ngài!”

Ánh mắt lười nhác mà thâm trầm của Đồ Lôi không chút kiêng dè lướt về phía Hứa Mộ Triều, quét một lượt từ đầu tới chân cô, trong con ngươi màu vàng nổi lên ý cười. Hắn ngồi xuống xô pha, nói: 

“Đội trưởng Hứa, hình như cô chưa gặp Tham mưu trưởng của tôi phải không?”

Hứa Mộ Triều vội đáp “vâng” một tiếng. Trước đây cô cũng có nghe nói, nửa năm trước không biết Đồ Lôi tìm đâu ra tên Tham mưu trưởng này, lai lịch vô cùng thần bí nhưng lại được hắn rất mực trọng dụng.

Đồ Lôi cười cười, nói: 

“Tiêu Khắc, ra đây đi, ra gặp ngài đội trưởng xinh đẹp nhất thú tộc chúc ta này.”

Có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông từ gian phòng phía trong bước ra, khuôn mặt người đó gầy gò, ngũ quan mờ nhạt, nhưng lại là một con người.

Tiêu Khắc nhìn Hứa Mộ Triều vài giây rồi ngồi xuống, ánh mắt của hắn bình tĩnh mà lạnh lùng vô cùng khiến Hứa Mộ Triều cảm thấy có chút khó chịu.

Hứa Mộ Triều báo cáo vắn tắt tình hình của Đại đội 5 trong vòng nửa năm qua cho Đồ Lôi nghe. Khi nói đến vấn đề sản xuất lương thực, Tiêu Khắc bỗng nhiên ngắt lời cô, quay sang nói với Đồ Lôi: 

“Thống lĩnh, tôi muốn tới nơi sản xuất lương thực xem một chút.”

Hứa Mộ Triều gật đầu. 

“Lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi…”

“Tôi muốn đi xem ngay bây giờ!” 

Tiêu Khắc thản nhiên nói. 

“Đội trưởng Hứa vẫn chưa báo cáo xong, chi bằng để Đại Võ đưa tôi đi xem.”

Đại Võ liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, Hứa Mộ Triều liền cười, nói: 

“Thống lĩnh có muốn đi cùng không? Có thể vừa thăm quan nông trường, vừa nghe tôi báo cáo tiếp những vấn đề khác, ngoài ra còn có vài thứ thú vị khác…”

Đồ Lôi cười nhạt, nhìn thẳng vào Hứa Mộ Triều.

 “Tôi… lát nữa còn muốn chơi đùa thêm với thú cưng của mình. Đội trưởng Hứa, cô cứ báo cáo ở đây đi.”

Đại Võ và Tiêu Khắc vừa đi, Đồ Lôi lập tức dựa thẳng người trên xô pha, hai chân dang rộng ra khiến chiếc áo choàng khó có thể che đậy được hết phần thân dưới của hắn. Hứa Mộ Triều vẫn không hề chớp mắt, tiếp tục báo cáo tình hình. Nhưng trong lòng cô thầm cảm thấy có chút kì quái, tự hỏi Đồ Lôi đã thay tính đổi nết rồi sao? Trước đây, ánh mắt hắn nhìn cô tuy có hơi nhiệt tình nhưng dù sao vẫn có chút nể mặt Thống lĩnh và e ngại thực lực của cô, chứ không hề tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn như ngày hôm nay.

Cô tiếp tục báo cáo với thái độ bình tĩnh, bỗng nhiên Đồ Lôi cắt ngang:

 “Cô vẫn quyến rũ như vậy!”

Hứa Mộ Triều dừng lời.

Hắn lại chậm rãi nói:

 “Làm thú cái của tôi đi, toàn bộ thú tộc này, có ai thích hợp bầu bạn với tôi hơn cô? Nếu như cô nghe lời, tôi có thể để cô làm thống lĩnh phu nhân.”

Trong phòng hết sức yên tĩnh.

“Ngài Thống lĩnh, ngài thật biết nói đùa.” 

Hứa Mộ Triều thực sự không thể nhẫn nại với lời đề nghị nhàm chán này, nhưng cô vẫn cười, nói:

 “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép ra ngoài trước.”

Đồ Lôi bỗng nhiên đứng bật dậy, thân hình cao lớn của hắn trong nháy mắt đã áp sát vào cơ thể mảnh khảnh của Hứa Mộ triều. 

“Cô muốn cự tuyệt Thống lĩnh sao?” 

Dứt lời, hắn vươn cánh tay rắn chắc ra, ôm Hứa Mộ Triều vào lòng. Những ngón tay đen đúa, thô ráp của hắn bóp chặt lấy mặt cô. 

“Tôi đã nhịn cô ba năm rồi…”

Bị khoá chặt trong vòng tay hắn, không cách nào thoát ra được, trong đầu Hứa Mộ Triều lập tức hiện lên vô vàn ý niệm, cuối cùng đành lẳng lặng nói: 

“Thống lĩnh, giữa một con thú cái chỉ biết rên rỉ và một đội trưởng năng nổ, thiện chiến, ngài chỉ có thể chọn một mà thôi.”

Sắc mặt Đồ Lôi trầm hẳn xuống, hắn nhìn chòng chọc vào mặt cô vài giây rồi mới nói: 

“Nếu tôi muốn cô chuyên tâm hầu hạ tôi thì sao?”

Hứa Mộ Triều hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy, hơi xếch tỏ ra hết sức kiên định, không chút sợ hãi.

 “Chỉ e là hơn năm nghìn binh sĩ của tôi sẽ không đời nào đồng ý.”

Trong mắt Đồ Lôi ánh lên những tia giận dữ, nhưng cuối cùng, hắn vẫn phản áp chế lửa giận, buông tay ra, nở một nụ cười tươi rói, nói:

 “Cô không cần phải căng thẳng như vậy, cứ từ từ suy nghĩ thêm vài ngày nữa.”

Hứa Mộ Triều mỉm cười, gật đầu. Đã nói đến như vậy rồi thì còn phải suy nghĩ gì nữa? Chẳng qua hắn chỉ đang xuống nước để dĩ hoà vi quý thôi.

Hứa Mộ Triều đang định cáo lui thì lại thấy Đồ Lôi lột phăng áo choàng, để lộ thân hình cường tráng cùng làn da màu đồng rắn rỏi, trong giọng nói mơ hồ xen lẫn vài tia tức giận. 

“Thế thì ra đành chơi đùa tiếp với thú cưng vậy.” 

Thế rồi, hắn xộc màn lụa mỏng, đi thẳng vào phòng trong. Hứa Mộ Triều lập tức rời khỏi phòng thống lĩnh.

Hai ngày sau, Đồ Lôi không cho gọi Hứa Mộ Triều đến, cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ thường cùng Tham mưu trưởng đi thăm quan doanh trại, hỏi thăm tình hình ăn ở của các sĩ quan, binh lính các cấp, giống hư một cấp trên phóng khoáng chính trực. Tuy nhiên Hứa Mộ Triều vẫn luôn thắc mắc, không biết chuyến này Đồ Lôi tới đây là có mục đích gì. Ngoại trừ thân thể ra, cô còn có thứ gì đáng để hắn ước ao?

Buổi tối, Hứa Mộ Triều không dám lơ là, tăng cường cảnh giới xung quanh phòng, sau đó mới yên tâm nằm xuống bên cạnh Thẩm Mặc Sơ.

“Mấy ngày này anh phải cẩn thận. Nếu có người gõ cửa thì đừng mở, có bất cứ vấn đề gì, phải lập tức kêu Lang Tam tới tìm tôi.” 

Hứa Mộ Triều nói.

truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.