CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 20 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
CHƯƠNG 20: ÂM MƯU CỦA NGÀI TƯ LỆNH 3
Giọng điệu có phần tự giễu của
anh ta khiến Hứa Mộ Triều bật cười.
“Yên tâm, chỉ đơn giản là ngủ chung với nhau thôi.”
“Yên tâm, chỉ đơn giản là ngủ chung với nhau thôi.”
Bởi vì hôm nay đã thu được
một món tiền chuộc kếch sù nên tâm trạng của Hứa Mộ Triều hết sức vui vẻ, cô cất
giọng trong trẻo, nói.
“Tôi đã nói không động vào anh thì sẽ giữ lời.”
Không biết những lời này của cô là thật hay giả nhưng anh ta vẫn không hỏi tiếp mà chỉ yên lặng theo dõi động tĩnh của cô.
Đèn được tắt đi, trong phòng tối sầm lại. Bên ngoài cửa sổ, đám thú đực vẫn chưa thoả mãn cơn khát tình, không ngừng phát ra những tiếng kêu trầm thấp, buồn thảm giữa vùng đồng cỏ bao la. Người đàn ông vẫn yên lặng nằm im, còn Hứa Mộ Triều thì không ngừng lăn qua lăn lại, cả người đầm đìa mồ hôi. Cho dù không làm gì cả nhưng sự ham muốn vẫn hành hạ thân thể và tinh thần của cô, cô buộc phải tìm cách phân tán sự chú ý của mình.
“Tại sao anh lại muốn nổi loạn?”
Không biết những lời này của cô là thật hay giả nhưng anh ta vẫn không hỏi tiếp mà chỉ yên lặng theo dõi động tĩnh của cô.
Đèn được tắt đi, trong phòng tối sầm lại. Bên ngoài cửa sổ, đám thú đực vẫn chưa thoả mãn cơn khát tình, không ngừng phát ra những tiếng kêu trầm thấp, buồn thảm giữa vùng đồng cỏ bao la. Người đàn ông vẫn yên lặng nằm im, còn Hứa Mộ Triều thì không ngừng lăn qua lăn lại, cả người đầm đìa mồ hôi. Cho dù không làm gì cả nhưng sự ham muốn vẫn hành hạ thân thể và tinh thần của cô, cô buộc phải tìm cách phân tán sự chú ý của mình.
“Tại sao anh lại muốn nổi loạn?”
Cô trầm giọng hỏi, thoạt nghe hơi run rẩy.
Trong bóng tối, ngài Tư lệnh trầm mặc một hồi. Hứa Mộ Triều cho rằng anh ta sẽ không trả lời, bất chợt lại nghe thấy một giọng nói khẽ khàng mà lạnh lẽo như bóng đêm chậm rãi vang lên:
Trong bóng tối, ngài Tư lệnh trầm mặc một hồi. Hứa Mộ Triều cho rằng anh ta sẽ không trả lời, bất chợt lại nghe thấy một giọng nói khẽ khàng mà lạnh lẽo như bóng đêm chậm rãi vang lên:
“Bởi vì tôi đã từng ở trong địa ngục.”
Hứa Mộ Triều cảm thấy có chút kinh hãi, ngẩng đầu nhìn anh ta theo bản năng. Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua bả vai dày rộng, cường tráng của anh ta, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt anh ta càng có vẻ bình lặng mà anh tuấn lạ thường, duy có đôi mắt màu mực kia là ánh lên những tia sáng lạnh lẽo, cô quạnh tựa như ánh trăng.
“Ý anh là sao?”
Hứa Mộ Triều cảm thấy có chút kinh hãi, ngẩng đầu nhìn anh ta theo bản năng. Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua bả vai dày rộng, cường tráng của anh ta, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt anh ta càng có vẻ bình lặng mà anh tuấn lạ thường, duy có đôi mắt màu mực kia là ánh lên những tia sáng lạnh lẽo, cô quạnh tựa như ánh trăng.
“Ý anh là sao?”
Hứa Mộ Triều hỏi.
Anh ta lại không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt lại.
Trong đầu Hứa Mộ Triều không khỏi nổi lên vô vàn liên tưởng. Rốt cuộc điều gì đã khiến một người nư ngài Tư lệnh đây phải cảm thấy bản thân không khác gì ở chốn địa ngục? Con đường thăng quan tiến chức không thuận lợi ư? Nhìn anh ta trời sinh tính tình khoáng đạt, không giống người hay để ý tới mấy vấn đề vặt vãnh này. Bị kẻ gian hãm hại ư? Nhưng cứ nhìn dáng vẻ dũng mãnh, ngạo mạn từ trong xương tuỷ của anh ta, nếu thực sự có người hãm hại, anh ta càng phải hăm hở lao thẳng tới mới phải chứ?
Trừ khi kẻ hại anh ta là người mà anh ta tuyệt đối không thể chiến thắng.
Chẳng lẽ lại chính là người đang ngự trị trên các đại quân… Cố Nguyên soái ư? Hứa Mộ Triều khẽ đưa mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn như tượng ẩn trong bóng đêm của anh ta, cũng không có ý định truy hỏi tới cùng.
“Tôi tên Hứa Mộ Triều, còn anh tên gì?” Cô giới thiệu tên mình với thái độ vô cùng thẳn thắn, chân thành. Cái tên từ một trăm năm trước của cô không có bất cứ giá trị nào cả, nhưng muốn thăm dò lí lịch của một tư lệnh, việc giới thiệu tên là bước cơ bản để đơn giản hóa mọi việc.
Anh ta chậm rãi mở mắt ra, nói:
Anh ta lại không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt lại.
Trong đầu Hứa Mộ Triều không khỏi nổi lên vô vàn liên tưởng. Rốt cuộc điều gì đã khiến một người nư ngài Tư lệnh đây phải cảm thấy bản thân không khác gì ở chốn địa ngục? Con đường thăng quan tiến chức không thuận lợi ư? Nhìn anh ta trời sinh tính tình khoáng đạt, không giống người hay để ý tới mấy vấn đề vặt vãnh này. Bị kẻ gian hãm hại ư? Nhưng cứ nhìn dáng vẻ dũng mãnh, ngạo mạn từ trong xương tuỷ của anh ta, nếu thực sự có người hãm hại, anh ta càng phải hăm hở lao thẳng tới mới phải chứ?
Trừ khi kẻ hại anh ta là người mà anh ta tuyệt đối không thể chiến thắng.
Chẳng lẽ lại chính là người đang ngự trị trên các đại quân… Cố Nguyên soái ư? Hứa Mộ Triều khẽ đưa mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn như tượng ẩn trong bóng đêm của anh ta, cũng không có ý định truy hỏi tới cùng.
“Tôi tên Hứa Mộ Triều, còn anh tên gì?” Cô giới thiệu tên mình với thái độ vô cùng thẳn thắn, chân thành. Cái tên từ một trăm năm trước của cô không có bất cứ giá trị nào cả, nhưng muốn thăm dò lí lịch của một tư lệnh, việc giới thiệu tên là bước cơ bản để đơn giản hóa mọi việc.
Anh ta chậm rãi mở mắt ra, nói:
“Mộ Triều, cái tên rất con người.”
Trầm ngâm một
chút rồi nói tiếp:
“Thẩm Mặc Sơ.”
Hứa Mộ Triều có chút kinh ngạc, không ngờ anh ta lại có cái tên văn vẻ, nho nhã như vậy. Cô lặp lại lời đánh giá của anh ta:
Hứa Mộ Triều có chút kinh ngạc, không ngờ anh ta lại có cái tên văn vẻ, nho nhã như vậy. Cô lặp lại lời đánh giá của anh ta:
“Mặc Sơ, cũng là một cái tên rất
con người.”
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh ta bỗng nhiên ánh lên những tia sáng êm dịu, tự hào.
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh ta bỗng nhiên ánh lên những tia sáng êm dịu, tự hào.
“Đó là cái tên mà mẹ tôi đã đặt. bà ấy là giáo viên tiểu học. Bố tôi là cảnh
sát, luôn chê cái tên này quá yếu đuối.”
Hứa Mộ Triều nghe vậy thì tâm trạng bất giác có phần ảm đạm đi. Cô không khỏi nhớ tới bố mẹ mình. Năm đó, nạn zombie vừa bùng phát, cô liền gọi điện về nhà, bảo bố mẹ cùng bạn bè thân thiết hãy vào sâu trong núi lánh nạn. Sau đó cô bị đóng băng cả trăm năm, cho dù bố mẹ cô có thoát khỏi nạn zombie thì giờ cũng không còn trên dương thế nữa. Nhớ tới dáng vẻ tươi cười, cởi mở của người cha làm lính cứu hoả, nhớ tới người mẹ dịu hiền, hướng nội, lặng lẽ từ bỏ công việc với tiền lương hậu hĩnh và cơ hội phát triển, thăng tiến ở thành phố lớn, trở về quê hương, chỉ để ở bên cha cô mà trái tim đau tựa dao cắt.
“Thẩm Mặc Sơ, chúc ngủ ngon!”
Hứa Mộ Triều nghe vậy thì tâm trạng bất giác có phần ảm đạm đi. Cô không khỏi nhớ tới bố mẹ mình. Năm đó, nạn zombie vừa bùng phát, cô liền gọi điện về nhà, bảo bố mẹ cùng bạn bè thân thiết hãy vào sâu trong núi lánh nạn. Sau đó cô bị đóng băng cả trăm năm, cho dù bố mẹ cô có thoát khỏi nạn zombie thì giờ cũng không còn trên dương thế nữa. Nhớ tới dáng vẻ tươi cười, cởi mở của người cha làm lính cứu hoả, nhớ tới người mẹ dịu hiền, hướng nội, lặng lẽ từ bỏ công việc với tiền lương hậu hĩnh và cơ hội phát triển, thăng tiến ở thành phố lớn, trở về quê hương, chỉ để ở bên cha cô mà trái tim đau tựa dao cắt.
“Thẩm Mặc Sơ, chúc ngủ ngon!”
Cô thấp giọng nói. Còn Thẩm Mặc Sơ chỉ lẳng lặng
nằm cạnh cô, không nói một lời.
Không biết bao lâu sau, nhịp thở chậm hơn loài người nửa nhịp của Hứa Mộ Triều đã trở nên bình ổn, rõ ràng. Thẩm Mặc Sơ lại mở bừng mắt ra.
Anh ta chậm rãi nghiêng người, bàn tay phải nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Cảm giác ấm áp, láng mịn truyền tới tay. Anh ta biết mình chỉ cần dùng chút sức lực đã đủ để bẻ gãy cổ cô, vậy tại sao cô lại có thể yêm tâm nằm cạnh anh ta mà ngủ cả đêm chứ?
Trong khoảng khắc định thu tay về, giữa căn phòng tối đen như mực, chợt có một luồng lực như cuồng phong bão táp bất ngờ lao về phía lồng ngực Thẩm Mặc Sơ. Anh ta cố chịu đựng cơn đau dấy lên từ vết thương, nhanh chóng nghiêng người, khó khăn lắm mới thoát khỏi luồng gió xung kích từ thế tiến công đó. Nhưng luồng lực vô hình kia quá mạnh mẽ, cánh tay phải của anh ta vừa chạm nhẹ vào luống gió đó, một cơn đau nhói kịch liệt đã truyền tới. Thế nhưng anh ta chỉ yên lặng, không kêu một tiếng nào.
Ngẩng đầu nhìn lại, không biết tự bao giờ, sau lưng Hứa Mộ Triều đã xuất hiện một đôi cánh đang từ từ được mở rộng, như thể muốn tuyên bố với kẻ xâm phạm quyền được bảo vệ cô một cách chính đáng. Trong khi đó, Hứa Mộ Triều vẫn đang nhắm mắt say ngủ, khuôn mặt cùng tay chân vẫn có hình dáng của con người.
Thẩm Mặc Sơ chậm rãi nằm ngửa ra, nhẹ nhàng đè cánh tay phải của mình xuống. Thì ra là như vậy, thảo nào cô ta có thể thoải mái nằm ngủ mà không có chút lo ngại nào. Làm sao cô ta có thể để mình rơi vào vòng nguy hiểm đuọc chứ? Bởi vì cơ thể của cô ta có thể tự giác phòng thủ bất kì sự đánh lén nào.
Thế nhưng, phải ưu tú đến mức nào, phải có gene thú cao cấp tới mức nào mới có thể sở hữu năng lực và ý thức phòng vệ mạnh mẽ như một bộ máy độc lập, ngay cả khi chủ thể đã chìm vào giấc ngủ say?
Ngày hôm sau, Hứa Mộ Triều rời giường với cặp mắt sưng húp. Hai mắt Thẩm Mặc Sơ vẫn nhắm chặt, tựa hồ còn đang say ngủ. Hứa Mộ Triều cảm thấy mặc dù đêm qua cơ thể cô đã phải chịu đựng một trận giày vò nhưng năng lực khống chế dục vọng rõ ràng đã có tiến bộ. Sáng sớm vừa mới mở mắt, cô đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh ta, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Vừa mới an tọa trên chiếc ghế trong phòng ăn riêng, Hứa Mộ Triều đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Đại Võ ngày hôm qua nhận lệnh đến chỗ Thống lĩnh giờ đã quay về, hớt hơ hớt hải chạy vọt vào.
“Nhanh thế cơ à?”
Không biết bao lâu sau, nhịp thở chậm hơn loài người nửa nhịp của Hứa Mộ Triều đã trở nên bình ổn, rõ ràng. Thẩm Mặc Sơ lại mở bừng mắt ra.
Anh ta chậm rãi nghiêng người, bàn tay phải nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Cảm giác ấm áp, láng mịn truyền tới tay. Anh ta biết mình chỉ cần dùng chút sức lực đã đủ để bẻ gãy cổ cô, vậy tại sao cô lại có thể yêm tâm nằm cạnh anh ta mà ngủ cả đêm chứ?
Trong khoảng khắc định thu tay về, giữa căn phòng tối đen như mực, chợt có một luồng lực như cuồng phong bão táp bất ngờ lao về phía lồng ngực Thẩm Mặc Sơ. Anh ta cố chịu đựng cơn đau dấy lên từ vết thương, nhanh chóng nghiêng người, khó khăn lắm mới thoát khỏi luồng gió xung kích từ thế tiến công đó. Nhưng luồng lực vô hình kia quá mạnh mẽ, cánh tay phải của anh ta vừa chạm nhẹ vào luống gió đó, một cơn đau nhói kịch liệt đã truyền tới. Thế nhưng anh ta chỉ yên lặng, không kêu một tiếng nào.
Ngẩng đầu nhìn lại, không biết tự bao giờ, sau lưng Hứa Mộ Triều đã xuất hiện một đôi cánh đang từ từ được mở rộng, như thể muốn tuyên bố với kẻ xâm phạm quyền được bảo vệ cô một cách chính đáng. Trong khi đó, Hứa Mộ Triều vẫn đang nhắm mắt say ngủ, khuôn mặt cùng tay chân vẫn có hình dáng của con người.
Thẩm Mặc Sơ chậm rãi nằm ngửa ra, nhẹ nhàng đè cánh tay phải của mình xuống. Thì ra là như vậy, thảo nào cô ta có thể thoải mái nằm ngủ mà không có chút lo ngại nào. Làm sao cô ta có thể để mình rơi vào vòng nguy hiểm đuọc chứ? Bởi vì cơ thể của cô ta có thể tự giác phòng thủ bất kì sự đánh lén nào.
Thế nhưng, phải ưu tú đến mức nào, phải có gene thú cao cấp tới mức nào mới có thể sở hữu năng lực và ý thức phòng vệ mạnh mẽ như một bộ máy độc lập, ngay cả khi chủ thể đã chìm vào giấc ngủ say?
Ngày hôm sau, Hứa Mộ Triều rời giường với cặp mắt sưng húp. Hai mắt Thẩm Mặc Sơ vẫn nhắm chặt, tựa hồ còn đang say ngủ. Hứa Mộ Triều cảm thấy mặc dù đêm qua cơ thể cô đã phải chịu đựng một trận giày vò nhưng năng lực khống chế dục vọng rõ ràng đã có tiến bộ. Sáng sớm vừa mới mở mắt, cô đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh ta, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Vừa mới an tọa trên chiếc ghế trong phòng ăn riêng, Hứa Mộ Triều đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Đại Võ ngày hôm qua nhận lệnh đến chỗ Thống lĩnh giờ đã quay về, hớt hơ hớt hải chạy vọt vào.
“Nhanh thế cơ à?”
Cô hỏi. Chỗ Thống lĩnh cách doanh trại khá xa, nếu đi mô tô
điện thì cả đi cả về ít nhất cũng phải mất cả ngày. Đi nhanh về nhanh như thế
này thật chẳng giống với phong cách thường ngày của Đại Võ.
Các cơ trên khuôn mặt sư tử của Đại Võ co rút lại, dáng vẻ căng thẳng như gặp phải kẻ địch hết sức hùng mạnh. Anh ta lắp bắp nói:
Các cơ trên khuôn mặt sư tử của Đại Võ co rút lại, dáng vẻ căng thẳng như gặp phải kẻ địch hết sức hùng mạnh. Anh ta lắp bắp nói:
“Đội… đội trưởng! Ngài Thống
lĩnh… tới rồi!”
Hứa Mộ Triều suýt thì sặc cháo, chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp, hết sức thân thiết vang lên phía sau lưng Đại Võ:
Hứa Mộ Triều suýt thì sặc cháo, chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp, hết sức thân thiết vang lên phía sau lưng Đại Võ:
“Mộ Triều, lâu rồi
không gặp!”
Cho dù là người không sợ trời, không sợ đất như Hứa Mộ Triều, khi nghe thấy giọng nói này cũng không kìm được mà toàn thân run rẩy.
Cho dù là người không sợ trời, không sợ đất như Hứa Mộ Triều, khi nghe thấy giọng nói này cũng không kìm được mà toàn thân run rẩy.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment