CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 18 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 18: ÂM MƯU CỦA NGÀI TƯ LỆNH 1


Quang ảnh thú phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống, giãy giụa kịch liệt. Hứa Mộ Triều vẫn gồng sức giữ chặt con dao khiến cho nó hết đường chạy thoát, càng lúc càng yếu dần.

Hứa Mộ Triều liếc nhìn Quang ảnh thú, chậm rãi mỉm cười. Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô thấy trong đôi mắt màu xanh lam đang trợn trừng của nó ánh lên một tia sợ hãi tột cùng.

Nó cũng biết sợ sao? Hứa Mộ Triều cảm thấy giờ có chết cũng chẳng còn điều gì hối tiếc, vì dù sao cũng đã tự tay báo thù cho mình rồi. Bất luận nó có là động vật quý hiếm đến thế nào thì Giáo sư Tiết cũng không thể dùng nó để làm hại người khác được nữa. Mọi chuyện thực sự đã kết thúc tại đây rồi.

Đúng lúc này, Hứa Mộ Triều đột nhiên lại cảm nhận được một luồng sức mạnh nóng rực từ mũi dao chậm rãi tiến thẳng vào cơ thể cô. Cùng lúc đó, cả người Quang ảnh thú cũng trở nên trong suốt. Cô hoảng hốt khi thấy ánh mắt của nó có phần cổ quái, giống hệt như mắt con người, trong sự sợ hãi tựa hồ còn có chút bất đắc dĩ.

Đột nhiên, một cảm giác nóng rực hoàn toàn xa lạ thiêu đốt cơ thể cô, đau đến mức tưởng như long trời lở đất. Rõ ràng là cô sắp chết nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng từng tế bào như đang bị xé rách và nổ tung.

Cuối cùng, cô không thể cầm cự nổi nữa, ngất lịm đi. Đến khi tỉnh lại thì đã là một trăm năm sau.

Lúc vừa mới tỉnh lại, cuống quýt kiểm tra toàn thân, không thấy bất cứ dấu vết thương tích nào, Hứa Mộ Triều còn hoảng hốt hoài nghi trận chiến với Quang ảnh thú phải chăng chỉ là một giấc mộng? Sau đó, cô gặp được đội quân người thú. Những tưởng người thú cứu mình chỉ vì lòng tốt, nhưng lúc theo họ về doanh trại rồi, cô mới kinh hãi khi nhìn thấy bộ dạng nửa người nửa thú của mình phản chiếu trên vách tường kim loại lờ mờ.

Hoá ra bọn họ xem cô là đồng loại nên mới cứu cô.

Lúc đầu, bọn họ đơn thuần chỉ con cô là một con thú cái quý báu, thế nên mới có chuyện ngay đêm đó, vài chục tên thú đực đã chạy đến phòng cô, lân la đòi giao phối. Trong cảnh rượt đuổi là tránh né hỗn loạn, cô đã vung nắm đấu về phía Đại Võ đang có ý đồ áp đảo mình. Đại Võ trúng đòn, bắn ra xa cả mấy chục mét, làm bức tường anh ta đụng phải vỡ tan tành. Trong ánh mắt hoảng sợ của đám người thú, cô ngơ ngác phát hiện ra cơ thể mình có một sức mạnh lớn đến không tưởng, thậm chí còn lớn hơn bất kì tên người thú nào.

Chỉ có một lời giải thích hợp lí, chính là Quang ảnh thú. Bằng một hình thức nào đó, nó đã ăn mòn cơ thể cô, cùng tồn tại với cô trong một cá thể.

Không ngờ, đám người thú này lại vô cùng tôn trọng kẻ mạnh. Khi phát hiện ra không người thú nào có thể là đối thủ của cô, bọn họ đã lập tức đưa quân phục tới cho cô. Cỡ nhỏ nhất khi mặc lên người cô cũng rộng thùng thình như một tấm ga trải giường. Điều đó đồng thời cũng là một lời thừa nhận chính thức rằng cô không phải là thú cái phục vụ việc duy trì nòi giống, mà là một chiến binh dũng mãnh.

Điều kiện tiên quyết để Hứa Mộ Triều trở thành đội trưởng chính là đám người thú hoàn toàn công nhận năng lực chiến đấu của cô, tiếp đó chính là cơ thể nửa người nửa thú này. Cô cũng không nói rõ lai lịch của mình cho người thú biết, vì dù sao đi chăng nữa thì bây giờ cô cũng là một bán thú thực sự, không cách nào trở về thế giới loài người được nữa.

Phía nam tầng hai của toà nhà là một phòng ăn nhỏ dành riêng cho đội trưởng. Hứa Mộ Triều vừa bước vào đã thấy Đại Võ đang cầm một miếng thịt heo vẫn còn đỏ máu, ngoác miệng cắn xé. Pháo binh kiêm đầu bếp là một người sói tên Lang Tam thì đang tập trung chiên trứng gà và chân giờ hun khói trên bếp lửa.

“Mang thêm một phần ăn sáng vào phòng cho tôi.”

 Hứa Mộ Triều nói. Lang Tam gật đầu rồi đặt một đĩa thức ăn xuống trước mặt cô.

Đại Võ giơ miếng thịt mỡ tươi nguyên lại gần.

 “Đội trưởng, cô thực sự không muốn ăn thử một chút à?”

Hứa Mộ Triều xiên trứng và chân giò hun khói, không thèm liếc mắt nhìn mà chỉ lắc đầu một cái.

Thực ra dục vọng của loài thú không chỉ dừng lại ở ham muốn xác thịt. Suốt một năm đầu, nhìn thấy bất cứ động vật sống nào, Hứa Mộ Triều cũng bị kích động, muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng không thể chấp nhận việc đó, vì thế, cô buộc mình phải tuân thủ phương pháp huấn luyện không khác gì trong địa ngục này. Ngày nào cũng bắt Đại Võ cầm một miếng thịt sống ăn ngấu ăn nghiến ngay bên cạnh, mà cô chỉ có thể lẳng lặng nuốt nước miếng. Đến bây giờ thì cô đã không còn bị kích thích khi nhìn thấy thịt sống nữa.

Nhưng Đại Võ vẫn nhất quyết không buông tha, thở dài, nói:

 “Chẳng phải chiên chín rất phiền phức sao? Đội trưởng, tôi vẫn phải nói rằng, cô thật biến thái!”

Hứa Mộ Triều không thèm ngẩng đầu, chỉ nói: 

“Nếu như trên chiến trường bỗng nhiên xuất hiện một miếng thịt bò ngon lành, hấp dẫn ngay trước mắt cậu thì cậu sẽ làm thế nào?”

Đại Võ không buồn suy nghĩ mà đáp ngay:

 “Tất nhiên là nhào tới!”

Hứa Mộ Triều khinh khỉnh nhìn anh ta, lại hỏi: 

“Nếu đó là cái bẫy của kẻ địch thì sao?”

Đại Võ lập tức á khẩu, sau khi ăn xong thì ngượng ngùng đứng dậy, lập tức đi tới chỗ Thống lĩnh.

Hứa Mộ Triều vừa mới ăn xong thì Lang Tam đã đi đưa cơm về, báo cáo: 

“Tên loài người kia ăn cũng khoẻ ghê, bị thương nặng như vậy mà vẫn nuốt trôi được thịt.”

Hứa Mộ Triều không khỏi bật cười, người trong quân đội vẫn luôn thô thiển và ngoan cường hơn người bình thường như vậy đấy. Nếu là mấy năm trước đây thì chẳng phải người đàn ông kia cũng là một miếng thịt tươi ngon, bổ béo đối với cô hay sao?
truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.