CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 17 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 17: BÁN THÚ QUANG ẢNH 2


Vì thế, rạng sáng ngày hôm sau, sau khi ngồi tưởng tượng chán chê hình tượng quyến rũ mêm người khi ở trên giường của ngài đội trưởng đã kiên trì cấm dục nhiều năm và dưới sự xúi giục của đám người thú, rốt cuộc Đại Võ cũng không kiềm chế được mà chạy đến gõ cửa phòng Hứa Mộ Triều.

“Đội trưởng, mở cửa! Báo cáo! Tôi phải báo cáo gấp!”

Đúng là anh ta có chuyện cần báo cáo, nhưng cũng không khẩn cấp đến độ cần phải quấy nhiễu đội trưởng sớm như thế này.

Một lúc sau, cửa phòng tự động mở ra. Hứa Mộ Triều mặc quân phục gọn gàng, ung dung cầm một chiếc khăn đứng giữa phòng khách lau mặt, trong phòng chỉ có hương vị thanh tân của ánh nắng sớm mai. Cửa phòng dành cho khách vẫn đóng im ỉm, không hề có cảnh tượng kích thích mê đắm như trong tưởng tượng của Đại Võ. 

“Đội trưởng, cô đã thoả mãn chưa?” 

Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.

Hứa Mộ Triều ném chiếc khăn đi, lớn tiếng mắng:

 “Cậu có thể nghĩ đến những chuyện khác được không? Chúng tôi chưa làm gì cả!”

Đại Võ thất vọng lắc đầu. 

“Đội trưởng, cô thật là biến thái, ba năm không hề giao phối, thật không giống với phong cách của bán thú chúng ta.”

Hứa Mộ Triều không nói năng gì.

Đến lúc này, Đại Võ mới nghiêm túc nói:

 “Đúng rồi, Thống lĩnh hắn bảo cô đến chỗ ông ấy.”

Hứa Mộ Triều hơi sững sờ, hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt lại. Lại là cái tay thống lĩnh xúi quẩy kia ư? Nhưng cô chỉ dám oán thầm chứ đời nào dám nói trước mặt những người thú khác. Thống lính là kẻ thống trị tối cao của quân đoàn người thú, trực tiếp chỉ huy hơn hai vạn quân. Dù Hứa Mộ Triều có đang đứng đầu mười đại đội nhưng vì lợi ích tập thể của thú tộc, cô vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của ngài Thống lĩnh.

Thống lĩnh đương nhiệm có tên là Đồ Lôi, là một nhân sư mình người đầu sư tử, hơn hai mươi tuổi, con trai độc nhất của vụ lãnh tụ vĩ đại Đồ Hùng – người từng dẫn dắt quân đoàn thú binh chống lại sự thống trị của loài người, giành lại độc lập cho thú tộc. Hắn tiếp nhận quyền thống trị quân đoàn từ tay người cha quá cố đã được năm năm.

Đặc điểm lớn nhất của Đồ Lôi chính là háo sắc. Dù đang nuôi hơn năm mươi bán thú “xinh đẹp” nhưng nghe nói gần đây, hắn còn si một một thiếu niên loài người nữa. Con người không may bị hắn bắt thường có chung một kết cục vô cùng thê thảm. Hứa Mộ Triều thậm chí còn hoài nghi, nếu như khổng phải toàn thể thú binh đều đồng lòng chống lại loài người thì chưa biết chừng Đồ Lôi đã sớm đầu hàng để hưởng thụ một cuộc sống vinh hoá phú quý cũng nên.

Hứa Mộ Triều có muốn tránh cũng không thể tránh được. Cô cũng đã từng gặp Đồ Lôi vài lần, mặc dù ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã lộ rõ vè thèm muốn nhưng vì hắn vẫn chưa có hành động nào khác thường nên cô cũng coi như bình yên vô sự. Tuy nhiên, cố hết sức để không phải đi gặp hắn vẫn là giải pháp an toàn nhất.

Nhìn thấy sắc mặt của cô, Đại Võ nhất thời buồn bã cúi gằm mặt xuống. 

“Đội trưởng, cô lại muốn tôi đi à? Mỗi lần cô không đi, tôi đều bị Thống lĩnh mắng cho một trận.”

Hứa Mộ Triều cười mà như không cười, nhìn anh ta, không nói một lời. Đại Võ biết có nhiều lời cũng vô ích, đành ủ rũ cúi đầu, nghe lệnh rời đi.

Đại Võ vừa tiu nghỉu như mèo bị cắt tai đi khỏi, một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên truyền tới: 

“Tôi đói bụng rồi!”

 Hứa Mộ Triều nhìn cửa phòng khách vẫn đóng chặt, thầm nghĩ anh chàng này cũng thẳng thắn thật đấy!

“Lát nữa tôi sẽ kêu người đưa cơm cho anh.” 

Cô cất cao giọng trả lời.

Trong phòng dành cho khách không còn tiếng động nào nữa.

Nhớ lại hồi tối qua suýt nữa đã cùng anh ta phát sinh quan hệ, Hứa Mộ Triều tự nhủ nhất định phải nghĩ cách ức chế ham muốn của mình ngay lập tức.

Gene của Quang ảnh thú thần bí chính là thứ quyết định dục vọng của cô.

Chuyện đã xảy ra cách đây một trăm năm lại giống như mới phát sinh ngày hôm qua.

Ngày đó, Hứa Mộ Triều đã phản ứng hết sức nhanh nhẹn, cầm dao tấn công thế lần này đến làn khác. Thế nhưng Quang ảnh thú thật sự quá nhanh, lại quá mạnh, ở một không gian chật hẹp như vậy, cô chỉ có thể gây ra vài vết thương nhỏ trên cánh của nó. Còn cô, sau vài lần bị nó đánh trúng, rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi mà nằm sõng soài.

Cô vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác đau đớn, bất lực khi chỉ biết nằm giữa vũng máu lạnh băng trong khoang đông lạnh tối tăm đó, toàn thân không chỗ nào là không có vết thương, đau đến nỗi cơ hồ muốn ngất đi.

Nhận thấy cô đã kiệt sức, Quang ảnh thú cũng không vội nuốt cô vào bụng mà xem cô như một bữa tiệc ngon miệng, chậm rãi cắn xé làn da mềm mại của cô. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Quang ảnh thú vốn thông mình là thế lại toàn tâm toàn ý thưởng thức bữa ăn mà buông lỏng cảnh giác.

Cơn đau cắt ra cắt thịt, chết đi sống lại khiến cho ý thức của Hứa Mộ Triều dần tan rã. Nhưng sở dĩ Hứa Mộ Triều có thể sống sót ở thời đại zombie hoành hành này, có thể giết chết một tên zombie cường tráng, nhanh nhẹn hơn mình gấp mấy lần cũng chính là bởi vì tính tình cô ương ngạnh, có lúc còn cứng đầu một cách khó hiểu.

Cô khẽ giơ tay lên, chậm rãi hướng mũi dao về phía đỉnh đầu của Quang ảnh thú đang mải mê ăn thịt. Vượt qua sự đau đớn của thể xác, cô trút hết sức mạnh còn sót lại của mình, với một tốc độ kinh người, đâm mạnh lưỡi dao vào sau gáy của Quang ảnh thú. Lưỡi dao xuyên qua đầu con thú rồi đâm thẳng xuống bụng cô.

Vào thời điểm cận kề cái chết, Hứa Mộ Triều và Quang ảnh thú đã nối liền sinh mạng với nhau.

truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.