CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 16 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 16: BÁN THÚ QUANG ẢNH 1


Áo ngủ của Hứa Mộ Triều bị kéo xuống, trên người cô lúc này chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót mỏng manh. Cách một lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh ta. Đối với cô, cảm giác xa lạ này hết sức kích thích và nguy hiểm.

Khi Hứa Mộ Triều kề sát vào người anh ta, anh ta hơi nghiêng đầu, đôi môi lạnh lẽo mà khô ráp nhẹ nhàng lướt dọc chiếc cổ mềm mại, trắng nõn như ngọc của cô. Lát sau, động tác của anh ta dần trở nên mạnh mẽ khiến toàn thân cô trở nên tê dại, cứ như có từng cơn sóng ngầm đang vỗ về thân xác. Cùng lúc đó, anh ta cũng kiên nhẫn, nhẹ nhàng xâm chiếm cô, từng chút, từng chút một. Toàn thân cô cùng lúc chịu sự kích thích giống như bị giày vò. Trong tình cảnh gần gũi hoang dại thế này, Hứa Mộ Triều chưa từng có chút kinh nghiệm nào về chuyện nam nữ dần dần cảm thấy cả người rã rời, rồi cứ thế đắm chìm trong cảm giác khoái lạc.

Thế nhưng đúng lúc này, sự bi ai và phẫn nộ từ sâu thẳm trong trái tim cô lại từ từ dâng lên, không cách nào khống chế được. Dường như có một giọng nói đang hỏi cô: 

“Cô thật sự muốn như vậy sao? Để gene thú chi phối, hoàn toàn mất đi nhân tính, giống như con thú hoang, cứ nổi dục vọng liền tìm cách thoả mãn? Người đàn ông này chính là tù binh của cô, hắn chủ động gần gũi cô, nhất định là có mục đích. Còn cô, cô thật sự muốn cùng hắn để giải quyết nhu cầu sao?”

Không, cô là con người, dù thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn là con người. Dù cho gene của Quang ảnh thú đã xâm nhập vào cơ thể cô, dù cho tất cả mọi người thú đều coi cô là đồng loại, nhưng từ sâu thẳm trong nội tâm, cô vẫn luôn tin mình là con người chứ không phải một con thú.

Cảm giác trên cơ thể vẫn mãnh liệt như thế nhưng tâm trí của cô đã dần nguội lạnh…

Lúc này, dường nhưu cảm nhận được sự thay đổi của cô, người đàn ông thoáng dừng lại một chút, rồi đột nhiên gồng hết sức, khiến toàn thân Hứa Mộ Triều không khỏi run bắn lên. Cùng lúc đó, trên cổ cô cũng có cảm giác đau nhói. Là do anh ta không nhịn được mà cắn lên cổ cô một cái.

“Dừng lại!”

Ngọn đèn màu vàng cam treo trên bức tường kim loại ánh lên những tia sáng dịu dàng, đối lập hoàn toàn với bầu không khí đang hết sức căng thẳng trong căn phòng.

Vào giây phút cuối cùng, Hứa Mộ Triều nhanh nhẹn như một con báo săn, xoay người nhảy xuống giường. Mặc dù lúc nãy cô đang thở hổn hển, áo ngủ cũng tuột xuống gần hết, để lộ hơn nửa bộ ngực trắng như tuyết, nhưng hai mắt cô lại như đang bị phủ kín bởi một tầng sương mỏng, hết sức tĩnh lặng mà lạnh lẽo.

Người đàn ông trên giường vẫn ngẩng cao đầu và nhìn thẳng vào cô, trông hấp dẫn và mê loạn vô cùng. Nhưng ánh mắt anh ta lại mang theo vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi mà lần đầu tiên cô nhìn thấy. Anh ta lắp bắp hỏi: 

“Cô… rốt cuộc… là loại bán thú gì vậy?”

Loại… bán thú gì ư?

Hứa Mộ Triều ngẩng lên theo bản năng, ánh mắt lướt qua người anh ta rồi đáp xuống những mảnh thuỷ tinh vương vãi trên mặt đất, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của chính mình.

Trên cơ thể mảnh mai quen thuộc bỗng nhiên mọc thêm một đôi cánh lớn màu đỏ tươi, đang dang rộng, trông vô cùng dữ tợn, Mỗi lần biến thân, da thịt trên lưng cô dường như đều bị xé rách, đau đến tê dại. Nhưng với đôi cánh này, bất cứ loài thú biết bay nào cũng không thể đuổi kịp tốc độ của cô. Cảm giác ngứa ngáy, tê dại khắp tứ chi đã biến mất, mười đầu ngón tay bén nhọn hơn bất cứ hợp chất kim loại nào. Những chiếc móng tay trong nháy mắt đã mọc dài ra, trở thành một thứ vũ khí vô cùg sắc bén.

Hai tròng mắt đen láy của cô cùng chuyển sang màu xanh thẳm như nước biển, đuôi mắt nhỏ xếch lên, trông hết sức quỷ mị. Thị lực đạt đến mức độ cực hạn, siêu việt hơn bất kì con người hay loài thú nào.

Vừa rồi, Hứa Mộ Triều đã gồng mình, gắng hết sức để áp chế dục vọng. Có lẽ vì phải khổ sở kìm hãm mà gene thú đã tự động triển khai cơ chế phòng ngự, khiến cô không kiềm chế được mà biến thân.

Cô lẳng lặng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào anh ta, nở nụ cười khổ, nói: 

“Chắc ngài Tư lệnh ngạc nhiên lắm phải không? Tôi cũng chưa từng thấy có người thú nào giống mình cả. Tôi nghĩ, có thể coi tôi như… bán thú Quang ảnh.”

Không đợi người đàn ông có phản ứng gì, cô đã giống như một cơn lốc xoáy, dùng một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, bổ nhào về phía anh ta. Cô siết chặt lấy cổ anh ta, gằn giọng hỏi: 

“Tại sao anh lại đồng ý làm chuyện dó với tôi? Rốt cuộc anh có mục đích gì?” 

Với tình trạng sức khỏe của anh ta hiện nay, căn bản không thể gây bất cứ thương tổn nào cho cô, mà anh ta cũng không có vẻ muốn lấy lòng cô, vậy tại sao lại đồng ý làm chuyện đó với cô?

Tiếp xúc với hình ảnh biến thân bán thú của Hứa Mộ Triều ở cự li gần như vậy mà nét mặt người đàn ông vẫn không hề thay đổi, anh ta còn thản nhiên nói:

 “Không phải chỉ có người thú mới bị dục vọng giày vò. Đại khái, tôi cũng muốn được lần nữa nếm thử cảm giác phóng đãng.”

Hứa Mộ Triều lắc đầu:

 “Anh đang đùa với lửa đấy? Anh là con người, nếu như tôi không giỏi kiềm chế thì bây giờ anh thực sự đãm làm chuyện đó với một bán thú rồi…”

Người đàn ông nhìn Hứa Mộ Triều, trầm giọng nói: 

“Chính cô mới đang đùa với lửa!”

Hứa Mộ Triều trầm mặc trong chốc lát rồi mới chậm rãi nói: “Không có gì là không thể chiến thắng, cho dù gene thú đã xâm nhập vào tận huyết mạch, xương cốt đi chăng nữa. Chuyện ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” 

Dứt lời, cô buông anh ta ra rồi rời khỏi phòng, không quay đầu lại lấy một lần.

Chuyện Hứa Mộ Triều giữ một người đàn ông loài người ở lại phòng qua đêm không khiến các người thú cảm thấy khó chịu, ngược lại, còn cho đó là niềm kiêu hãnh bội phần. Bởi chinh phục chính là bản tính của người thú, nên khi thấy ngài đội trưởng chinh phục được một người đàn ông dũng mãnh như vậy, họ thực sự rất thích thú.

truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.