CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 14 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 14: MỘT ĐÊM HOANG MANG 2

Hứa Mộ Triều im thin thít.

Ả người thú ba mắt có phần dịu dàng hơn, chỉ ngượng ngùng mỉm cười, không lên tiếng. Ả người rắn thứ hai chớp chớp đôi mắt long lanh rồi vội vã nói:

 “Đội trưởng, tuy ngài có công đưa một gã đàn ông loài người siêu đẹp trai trở về, nhưng cũng đừng hưởng thụ một mình như thế chứ!”
Đàn ông loài người ư? Bọn họ đang nói tới Quan Duy Lăng đang bị nhốt ở tầng một sao? Dáng dấp anh ta cũng không tệ nhưng đâu đến mức siêu đẹp trai chứ. Tuy nhiên, ngẫm lại thì Hứa Mộ Triều thấy cũng đúng, so với đám thú đực hung tợn kìa thì đàn ông loài người đúng là có vẻ lãng tử, anh tuấn hơn rất nhiều.
Cô thu lại nụ cười, nói: 

“Không được, Quan Duy Lăng là thiếu tá trong quân đội loài người, tôi bắt hắn để đòi tiền chuộc, không thể động vào.”
Ả người rắn liếc cô một cái. 

“Đội trưởng, đừng giả bộ nữa! Đám người ở dưới tầng một chỉ là lũ tầm thường, người chúng tôi nói đến… là gã đàn ông đang ở trong phòng cô kìa.”
Hứa Mộ Triều có chút giật mình. Trong phòng cô lúc này chẳng phải chỉ có gã Tư lệnh râu ria xồm xoàm, lôi thôi, bẩn thỉu kia thôi sao? Hôm qua cô chỉ buột miệng nói rất coi trọng anh ta thôi, không ngờ đám thú binh kia lại lập tức đưa anh ta lên phòng cô, nói là để cô “hưởng dụng”. Nể tình anh ta đang bị thương nặng, lại có thân phận đặc biệt nên cô cũng không ngăn cản. Nhưng thực sự anh ta chưa phải là mẫu đàn ông “siêu đẹp trai” trong lòng Hứa Mộ Triều. Lúc này, nghĩ tới anh ta, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là cơ thể chằng chịt những vết thương, bẩn thỉu và bộ râu quai nón xồm xoàm.
Có điều, đám thú cái lại rất thích cái kiểu nhếch nhác, lôi thôi này.
“Hắn ta ư?”

 Hứa Mộ Triều bật cười.

 “Được rồi, chờ vết thương của hắn khá hơn, chỉ cần hắn đồng ý, các cô có thể tự do cùng hắn…”
Đám thú cái vui mừng hớn hở rời đi. Trong đầu Hứa Mộ Triều hiện lên hình ảnh gã đàn ông đó cùng đám thú cái quấn lấy nhau triền miên không dứt, bất giác chẳng biết phải nói gì. Vừa mở cửa bước vào phòng, Hứa Mộ Triều đã thấy ông lão quân y người thú lương thiện, hiền từ đi ra từ phòng khách, báo cáo với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Đội trưởng, vết thương của anh ta đã được xử lí xong, tuy khá nặng nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, tĩnh dưỡng vài hôm là sẽ khoẻ lại thôi.” 

Ông lão suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

 “Anh ta cũng được tắm rửa sạch sẽ rồi… Nhưng vẫn còn rất yếu, đội trưởng, cô… cô…”
“Tôi? Tôi làm sao?” 

Hứa Mộ Triều nhất thời không phản ứng kịp, nhìn lão quân y chằm chằm.
Ông lão quân y sớm đã nghe thấy lời đồn đại rằng đội trưởng đã phản nín nhịn rất lâu rồi, liền không kìm được mà tự trách mình nhiều chuyện. Ông ta thầm thở dài, vội vàng khúm núm rời khỏi căn phòng.
Tòa nhà màu cà phê được thiết kế vô cùng xinh xảo này đã từng là biệt thự sang trọng của một tên quý tộc loài người nào đó, nhưng bây giờ, mặt ngoài của nó đã bám đầy khói bụi, tàn dư của chiến tranh. Hứa Mộ Triều ở trong một căn phòng lớn trên tầng ba. Cửa phòng dành cho khách đang hé mở, cô vừa liếc mắt vào liền trông thấy người đàn ông đó nằm im trên chiếc giường lớn phủ đầy ánh đèn màu vàng nhạt, trên người là chiếc chăn trắng như tuyết.
Hứa Mộ Triều tự nhận mình tốt bụng hơn phường đạo tặc rất nhiều, không những cứu anh ta mà còn trị thương cho anh ta nữa. Bởi sâu thẳm trong lòng cô, cô vẫn coi con người là đồng loại của mình nên ít nhiều cũng nảy sinh lòng thương hại, cho dù anh ta chỉ là một tên tội phạm.
Cả người Hứa Mộ Triều đầy mùi mồ hôi, cô vội tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo ngủ rồi ngồi xuống xô pha, mở ti vi lên xem thời sự.
Chẳng có gì mới mẻ, cô liền chuyển sang kênh đế đô của loài người. Vì loài người và người thú đã cắt đứt mọi thông tin liên lạc để đề phòng lẫn nhau từ lâu nên viên sĩ quan kĩ thuật của cô đã phải vất vả lắm mời dò được tín hiệu của kênh này.
Trên màn hình, nữ phóng viên xinh đẹp tỏ ra hào hứng khi đưa tin về tiền tuyến phía tây, loài người không những đã đánh bại một quân đoàn zombie, còn giết chết tên Tổng chỉ huy của chúng. Loài người đang trên đàn thắng lợi, chiến tuyến đã được đẩy lui năm mươi cây số về phía tây.
Hứa Mộ Triều hết sức kinh ngạc, tự hỏi dạo này zombie đánh đấm kiểu gì vậy, nhưng thực lòng cô cũng mong chờ kết quả này. Tuy rằng sau khi toàn thắng, loài người chắc chắn sẽ huy động mọi nguồn lực để đối phó với người thú, nhưng chỉ cần nghĩ đến năm đó, đám zombie đã khiến cả thành phố chìm trong thảm cảnh chết chóc, cô chỉ mong loài người giành thắng lợi.
“Loài người lại chiến thắng ư?” 

Một giọng trầm thấp, khàn khàn khẽ vang lên trong đêm tối, nghe ra có mấy phần rung động lòng người.
Cô đi vào phòng dành cho khách, bật đèn, đáp: 

“Chỉ là một thắng lợi nhỏ thôi mà.”
Người đàn ông không vùi mặt vào chiếc gối lông vũ nữa mà chậm rãi quay sang, nhìn thẳng Hứa Mộ Triều. Anh ta cất giọng hỏi, vẻ đăm chiêu: 

“Cô hi vọng bên nào thắng?”
Hứa Mộ Triều liếc nhìn gương mặt sạch sẽ của anh ta, có chút giật mình. Người này với gã đàn ông nhếch nhác, bẩn thỉu trên xe tù là một sao? Đây rõ ràng là một thanh niên vô cùng anh tuấn, cùng lắm chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Ngọn đèn chiếu những tia sáng dịu nhẹ lên gương mặt anh ta khiến Hứa Mộ Triều có thể nhìn rõ từng đường nét hài hoà và tuấn tú, lãng tử đến sững sờ. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm tựa như một con dao găm sắc bén giấu kín giữa màn đêm, trầm tĩnh mà lạnh lẽo.


truyenhoangdung.blogspot.com


  

No comments

Powered by Blogger.