CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 13 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
CHƯƠNG 13: MỘT ĐÊM HOANG MANG 1
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong mà yên tĩnh, dưới bậc tam cấp, người lính trẻ
nín thở, trầm ngâm, trong lòng buồn bã thầm nghĩ, đây có lẽ là lần cuối mình được
nhìn ngắm cảnh đêm ở đế đô.
Lãnh thổ của con người, phía bắc là Thái Bình Dương mênh mông; phía tây, trên chiến tuyến Khưu Lăng[1] dài dằng dặc, con người và zombie mỗi bên chiếm cứ một phương, phía nam, vượt qua dãy núi hùng vĩ, bạt ngàn là vùng đất thuộc về thú tộc.
[1] Chỉ gò đất hoặc một ngọn đồi nhỏ
Đế đô nằm trong lãnh thổ của loài người, được bao bọc bởi những ngọn núi cao chất ngất, vách đá dựng đứng, cheo leo.
Phủ Nguyên soái nằm ở ranh giới phía đông của đế đô, có cả một đội quân hùng hậu ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt, không một ai có thể xâm nhập được. Cả toàn nhà được xây bằng đá xám trắng, toát lên vẻ trang nghiêm rất mực, dưới nền trời xanh biếc và cảnh núi non hùng vĩ, trông nó lại càng uy nghiêm, thanh tịnh.
Đám binh sĩ cấp thấp cả đời cũng khó có cơ hội tận mắt nhìn thấy vị Nguyên soái uy danh hiển hách kia. Thế mà gã lính quèn chưa một lần nghĩ sẽ được trông thấy Cố Nguyên soái lại được thú quân thả về đòi tiền chuộc trong thân phận một tên tù binh hèn hạ.
Quan Duy Lăng đã nói dối Hứa Mộ Triều. Anh ta không phải người thuộc Bộ Tư pháp, mà chính là tâm phúc của Cố Nguyên soái. Anh ta sợ Hứa Mộ Triều sẽ gây ra hậu hoạ không lường nên không dám để lộ thân phận. Nhưng anh ta không biết những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Hứa Mộ Triều. Đối với cô, Bộ Tư pháp quan liêu, xảo trá, nhất định là một miếng mồi béo bở, mà cũng không quá mạo hiểm nên mới không cho Quan Duy Lăng bất kì cơ hội trả giá nào. Nếu như cô biết trận cướp bóc lần này sẽ động đến Cố Nguyên soái – kẻ thống trị tối cao của loài người – thì có lẽ ngay cả tiền chuộc cũng không dám đòi, mà sẽ mượn cớ hai bên cùng nhượng bộ để thả họ về.
Sau khi báo cáo toàn bộ tình hình xảy ra trên đường áp giải tù binh bằng chất giọng run rẩy, hoảng loạn, gã lính vẫn cúi đầu đứng im như cũ. Vào khoảnh khắc Cố Nguyên soái bước vào phòng khách, gã vô thức ngẩng đầu lên, chỉ dám lướt qua khuôn mặt hò hững nổi bật giữa bộ quân phục màu xanh của Cố Nguyên soái, khuôn mặt đó trông còn trắng hơn cả bao tay của sĩ quan. Gã hoảng hốt nghĩ, thì ra Nguyên soái còn trẻ đến vậy.
“Là một phụ nữ loài người sao?”
Giọng nói của Nguyên soái hết sức rõ ràng và trầm thấp, không để lộ bất cứ cảm xúc gì.
“Vâng ạ.”
Gã lính kể lại chuyện đêm đó giọng nói vó vẽ phẫn nộ.
“Chính người phụ nữ đó đã kìm chân ngài Thiếu tá, nếu không thì Thiếu tá đã có đủ thời gian để giết chết phạm nhân, không đến nỗi để phạm nhân rơi vào tay thú quân.”
“Không có chút đặc tính nào của người thú ư?”
Nguyên soái ngắt lời gã.
“Không có…”
Gã lính tỏ ra hơi nghi hoặc rồi cẩn trọng nói:
“Cô ta mang dáng dấp của con người, chúng tôi cũng cảm thấy hết sức kì quái, người thú sao có thể để cho một phụ nữ loài người làm đội trưởng được? Nghe nói trước đây, bất kì người phụ nữ nào rơi vào tay bọn chúng đều phải chết.”
Báo cáo xong, gã lính liền lui ra ngoài. Nguyên soái trầm mặc một lát rồi quay sang nói với người trợ lí bên cạnh:
“Chuẩn bị số tiền chuộc theo lời cô ta. Về phần tiền chuộc phạm nhân, nói với vô ta rằng tôi cần suy nghĩ thêm.”
Viên trợ lí thận trọng hỏi:
“Nguyên soái, hắn ở trong tay người thú, chỉ sợ sẽ xảy ra rủi ro, có lẽ chúng ta nên nhanh chóng chuộc hắn về…”
Nguyên soái cười lạnh, nói:
“Nếu hắn muốn thoát thân thì cậu cho rằng người thú có thể ngăn được hắn sao? Cậu nghĩ rằng chúng ta có thể bắt được hắn lần nữa à?”
Trợ lí vội vã gật đầu, lại hỏi:
“Thế phải xử lí cô gái đó thế nào ạ?”
Nguyên soái hơi nhíu mày.
“Đợi qua giai đoạn bận rộn này, phái người đi bắt cô ta về đây, để phòng thí nghiệm giải phẫu xem rốt cuộc cô ta thuộc loài nào.”
Trong thế giới của người thú, sự tồn tại của thú cái là vô cùng quý báu.
Cả đại đội của Hứa Mộ Triều từ trên xuống dưới có cả thảy hai mươi thú cái, mỗi thú cái đều có quyền cùng lúc lựa chọn nhiều gã người thú anh tuấn, cường tráng để bầu bạn. Lúc Hứa Mộ Triều mới tới, bọn họ cũng không dành nhiều thiện cảm cho cô. Sau này, khi cô lập nhiều chiến công, họ mới miễn cưỡng chấp nhận cô.
Hiện tại, tuy uy tín và danh tiếng của Hứa Mộ Triều đã vang rất xa nhưng đối với đám thú cái, cô vẫn phải tỏ ra tôn trọng hết mực. Bởi vì mỗi người họ đều là bảo vật trong tay đám thú binh hùng mạnh. Thế nên, sẩm tối ngày hôm nay, khi nhìn thấy hai ả người rắn và một người thú ba mắt đồng thời xuất hiện trước cửa phòng mình, Hứa Mộ Triều không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.
Vừa nhìn thấy cô, bọn họ cười tươi, kẻ chạy, kẻ bò đến trước chân cô, ả người rắn thậm chí còn trườn lên người cô khiến cô chếnh choáng một hồi. Từ trước tới giờ, Hứa Mộ Triều đều không có mấy thiện cảm đối với người rắn, trong suy nghĩ của cô, bọn họ luôn là những kẻ xảo trá, không đàng hoàng, mà thường ngày, bọn họ cũng lạnh nhạt với cô chẳng kém phần. Nhưng lúc này, ả người rắn kia lại đang nhìn cô ra chiều nịnh nọt.
“Đội trưởng, ngài thật xấu quá đó!”
Lãnh thổ của con người, phía bắc là Thái Bình Dương mênh mông; phía tây, trên chiến tuyến Khưu Lăng[1] dài dằng dặc, con người và zombie mỗi bên chiếm cứ một phương, phía nam, vượt qua dãy núi hùng vĩ, bạt ngàn là vùng đất thuộc về thú tộc.
[1] Chỉ gò đất hoặc một ngọn đồi nhỏ
Đế đô nằm trong lãnh thổ của loài người, được bao bọc bởi những ngọn núi cao chất ngất, vách đá dựng đứng, cheo leo.
Phủ Nguyên soái nằm ở ranh giới phía đông của đế đô, có cả một đội quân hùng hậu ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt, không một ai có thể xâm nhập được. Cả toàn nhà được xây bằng đá xám trắng, toát lên vẻ trang nghiêm rất mực, dưới nền trời xanh biếc và cảnh núi non hùng vĩ, trông nó lại càng uy nghiêm, thanh tịnh.
Đám binh sĩ cấp thấp cả đời cũng khó có cơ hội tận mắt nhìn thấy vị Nguyên soái uy danh hiển hách kia. Thế mà gã lính quèn chưa một lần nghĩ sẽ được trông thấy Cố Nguyên soái lại được thú quân thả về đòi tiền chuộc trong thân phận một tên tù binh hèn hạ.
Quan Duy Lăng đã nói dối Hứa Mộ Triều. Anh ta không phải người thuộc Bộ Tư pháp, mà chính là tâm phúc của Cố Nguyên soái. Anh ta sợ Hứa Mộ Triều sẽ gây ra hậu hoạ không lường nên không dám để lộ thân phận. Nhưng anh ta không biết những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Hứa Mộ Triều. Đối với cô, Bộ Tư pháp quan liêu, xảo trá, nhất định là một miếng mồi béo bở, mà cũng không quá mạo hiểm nên mới không cho Quan Duy Lăng bất kì cơ hội trả giá nào. Nếu như cô biết trận cướp bóc lần này sẽ động đến Cố Nguyên soái – kẻ thống trị tối cao của loài người – thì có lẽ ngay cả tiền chuộc cũng không dám đòi, mà sẽ mượn cớ hai bên cùng nhượng bộ để thả họ về.
Sau khi báo cáo toàn bộ tình hình xảy ra trên đường áp giải tù binh bằng chất giọng run rẩy, hoảng loạn, gã lính vẫn cúi đầu đứng im như cũ. Vào khoảnh khắc Cố Nguyên soái bước vào phòng khách, gã vô thức ngẩng đầu lên, chỉ dám lướt qua khuôn mặt hò hững nổi bật giữa bộ quân phục màu xanh của Cố Nguyên soái, khuôn mặt đó trông còn trắng hơn cả bao tay của sĩ quan. Gã hoảng hốt nghĩ, thì ra Nguyên soái còn trẻ đến vậy.
“Là một phụ nữ loài người sao?”
Giọng nói của Nguyên soái hết sức rõ ràng và trầm thấp, không để lộ bất cứ cảm xúc gì.
“Vâng ạ.”
Gã lính kể lại chuyện đêm đó giọng nói vó vẽ phẫn nộ.
“Chính người phụ nữ đó đã kìm chân ngài Thiếu tá, nếu không thì Thiếu tá đã có đủ thời gian để giết chết phạm nhân, không đến nỗi để phạm nhân rơi vào tay thú quân.”
“Không có chút đặc tính nào của người thú ư?”
Nguyên soái ngắt lời gã.
“Không có…”
Gã lính tỏ ra hơi nghi hoặc rồi cẩn trọng nói:
“Cô ta mang dáng dấp của con người, chúng tôi cũng cảm thấy hết sức kì quái, người thú sao có thể để cho một phụ nữ loài người làm đội trưởng được? Nghe nói trước đây, bất kì người phụ nữ nào rơi vào tay bọn chúng đều phải chết.”
Báo cáo xong, gã lính liền lui ra ngoài. Nguyên soái trầm mặc một lát rồi quay sang nói với người trợ lí bên cạnh:
“Chuẩn bị số tiền chuộc theo lời cô ta. Về phần tiền chuộc phạm nhân, nói với vô ta rằng tôi cần suy nghĩ thêm.”
Viên trợ lí thận trọng hỏi:
“Nguyên soái, hắn ở trong tay người thú, chỉ sợ sẽ xảy ra rủi ro, có lẽ chúng ta nên nhanh chóng chuộc hắn về…”
Nguyên soái cười lạnh, nói:
“Nếu hắn muốn thoát thân thì cậu cho rằng người thú có thể ngăn được hắn sao? Cậu nghĩ rằng chúng ta có thể bắt được hắn lần nữa à?”
Trợ lí vội vã gật đầu, lại hỏi:
“Thế phải xử lí cô gái đó thế nào ạ?”
Nguyên soái hơi nhíu mày.
“Đợi qua giai đoạn bận rộn này, phái người đi bắt cô ta về đây, để phòng thí nghiệm giải phẫu xem rốt cuộc cô ta thuộc loài nào.”
Trong thế giới của người thú, sự tồn tại của thú cái là vô cùng quý báu.
Cả đại đội của Hứa Mộ Triều từ trên xuống dưới có cả thảy hai mươi thú cái, mỗi thú cái đều có quyền cùng lúc lựa chọn nhiều gã người thú anh tuấn, cường tráng để bầu bạn. Lúc Hứa Mộ Triều mới tới, bọn họ cũng không dành nhiều thiện cảm cho cô. Sau này, khi cô lập nhiều chiến công, họ mới miễn cưỡng chấp nhận cô.
Hiện tại, tuy uy tín và danh tiếng của Hứa Mộ Triều đã vang rất xa nhưng đối với đám thú cái, cô vẫn phải tỏ ra tôn trọng hết mực. Bởi vì mỗi người họ đều là bảo vật trong tay đám thú binh hùng mạnh. Thế nên, sẩm tối ngày hôm nay, khi nhìn thấy hai ả người rắn và một người thú ba mắt đồng thời xuất hiện trước cửa phòng mình, Hứa Mộ Triều không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.
Vừa nhìn thấy cô, bọn họ cười tươi, kẻ chạy, kẻ bò đến trước chân cô, ả người rắn thậm chí còn trườn lên người cô khiến cô chếnh choáng một hồi. Từ trước tới giờ, Hứa Mộ Triều đều không có mấy thiện cảm đối với người rắn, trong suy nghĩ của cô, bọn họ luôn là những kẻ xảo trá, không đàng hoàng, mà thường ngày, bọn họ cũng lạnh nhạt với cô chẳng kém phần. Nhưng lúc này, ả người rắn kia lại đang nhìn cô ra chiều nịnh nọt.
“Đội trưởng, ngài thật xấu quá đó!”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment