CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 12 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
CHƯƠNG 12: NGÀI TƯ LỆNH 3
Đám Đại Võ đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền ngơ ngác nhìn nhau.
Khuôn mặt Quan Duy Lăng cứng đờ, hiển nhiên là không ngờ cô lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.
“Không được! Hắn là trọng phạm!”
“Anh ta phạm phải tội gì? Tại sao các người lại áp giải anh ta?”
Quan Duy Lăng im lặng một lát rồi nói:
“Anh ta phạm phải tội gì? Tại sao các người lại áp giải anh ta?”
Quan Duy Lăng im lặng một lát rồi nói:
“Tôi là Thiếu tá chấp hành của Bộ Tư
pháp. Hắn xúi giục quân đội ở tiền tuyến nổi loạn, gây ra tổn thất vô cùng lớn.
Tôi áp giải hắn về đế đô để xử phạt.”
Thì ra là vậy, đúng là rất hợp tình hợp lí. Nghe nói, đối với những trường hợp phản bội, quân đội loài người luôn có những thủ đoạn tàn nhẫn, không chút nể tình.
“Tôi muốn giữ anh ta lại.”
Thì ra là vậy, đúng là rất hợp tình hợp lí. Nghe nói, đối với những trường hợp phản bội, quân đội loài người luôn có những thủ đoạn tàn nhẫn, không chút nể tình.
“Tôi muốn giữ anh ta lại.”
Hứa Mộ Triều tỏ vẻ không đành lòng, nói.
“Không được! Tôi nhất định phải đưa hắn trở về.”
“Không được! Tôi nhất định phải đưa hắn trở về.”
Quan Duy Lăng nhất định không
xuống nước.
Hứa Mộ Triều ra vẻ khó xử.
Hứa Mộ Triều ra vẻ khó xử.
“Anh đã kiên quyết như vậy… Hay là thế này đi, anh
phái một tên lính quay về mang tiền chuộc tới, đồng thời bảo Bộ trưởng Bộ Tư
pháp của anh đưa ra một cái giá xứng đáng cho người đàn ông này. Nếu như giá cả
hợp lí, tôi có thể chịu thiệt mà từ bỏ thứ mình thích…”
Quan Duy Lăng tức giận, trừng mắt nhìn cô, nét mặt thể hiện rõ ba chữ: Vô liêm sỉ!
Hứa Mộ Triều thu lại nụ cười, sa sầm mặt, nói:
Quan Duy Lăng tức giận, trừng mắt nhìn cô, nét mặt thể hiện rõ ba chữ: Vô liêm sỉ!
Hứa Mộ Triều thu lại nụ cười, sa sầm mặt, nói:
“Thiếu tá, các người chịu khó tới
doanh trại chúng tôi làm khách trước đã.”
Quan Duy Lăng bị thú binh giải đi. Vừa đi được vài bước, anh ta đột ngột xoay người, lớn tiếng hỏi:
Quan Duy Lăng bị thú binh giải đi. Vừa đi được vài bước, anh ta đột ngột xoay người, lớn tiếng hỏi:
“Cô là con người, vì sao lại kết bè với người thú? Niềm
vinh quang và nỗi ô nhục của chủng tộc, cô đã quên rồi sao?”
Hứa Mộ Triều ngẩn ra, chưa kịp đáp lời thì đám thú binh xung quanh, nhất là đám do Đại Võ đứng đầu, đã cười phá lên.
Quan Duy Lăng không hiểu ra sao, vừa nghi hoặc vừa giận dữ, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều.
Chỉ có Hứa Mộ Triều không cười. Cô cưỡi hổ trắng đến gần, chậm rãi cúi xuống, ghé vào tai Quan Duy Lăng, nói bằng giọng nhẹ nhàng pha chút quái dị:
Hứa Mộ Triều ngẩn ra, chưa kịp đáp lời thì đám thú binh xung quanh, nhất là đám do Đại Võ đứng đầu, đã cười phá lên.
Quan Duy Lăng không hiểu ra sao, vừa nghi hoặc vừa giận dữ, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều.
Chỉ có Hứa Mộ Triều không cười. Cô cưỡi hổ trắng đến gần, chậm rãi cúi xuống, ghé vào tai Quan Duy Lăng, nói bằng giọng nhẹ nhàng pha chút quái dị:
“Anh nói
rất đúng, con người, tại sao lại sa ngã đến mức kết giao với người thú chứ?”
Phía đông dần hửng sáng, hơi lạnh ban đêm nhanh chóng tan đi, lại là một ngày nắng nóng. Thú quân lái chiếc xe chiến lợi phẩm, lên đường quay về doanh trại.
Hứa Mộ Triều phân công công việc xong xuôi, liền nhảy lên xe tù của “ngài Tư lệnh”. Trong thùng xe, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, trầm tư, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.
“Tôi sẽ thả anh ra.”
Phía đông dần hửng sáng, hơi lạnh ban đêm nhanh chóng tan đi, lại là một ngày nắng nóng. Thú quân lái chiếc xe chiến lợi phẩm, lên đường quay về doanh trại.
Hứa Mộ Triều phân công công việc xong xuôi, liền nhảy lên xe tù của “ngài Tư lệnh”. Trong thùng xe, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, trầm tư, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.
“Tôi sẽ thả anh ra.”
Cô rút con dao laser bên hông ra. “Xoẹt, xoẹt” mấy tiếng,
xiềng xích đứt thành từng đoạn. Chắc vì bị nhốt quá lâu, lại đột nhiên mất đi
điểm tựa nên anh ta chao đảo chực ngã. Gã thú binh đứng bên liền tiến tới, đỡ lấy
anh ta.
Anh ta hít sâu vài hơi rồi mới nói:
Anh ta hít sâu vài hơi rồi mới nói:
“Thả tôi ra, không sợ tôi bỏ trốn sao?”
Hứa Mộ Triều nhìn anh ta bằng ánh mắt có chút quái dị.
Hứa Mộ Triều nhìn anh ta bằng ánh mắt có chút quái dị.
“Ngài Tư lệnh, anh đang
nói đùa đấy à? Với binh lực của tôi, anh có thể trốn thoát thế nào đây?”
Cho dù
anh ta có là cao thủ đứng đầu loài người đi chăng nữa thì chỉ cần hai mươi gã
người thú to lớn là đủ để bắt sống anh ta tới mười lần rồi. Huống chi, cô còn nắm
trong tay một đội quân vô cùng hùng hậu.
Người đàn ông trầm tư một lát rồi lại hỏi:
Người đàn ông trầm tư một lát rồi lại hỏi:
“Cô định xử lí tôi thế nào?”
“Ân oán của các người, tôi mặc kệ… Tôi chỉ cần tiền chuộc.”
“Ân oán của các người, tôi mặc kệ… Tôi chỉ cần tiền chuộc.”
Dứt lời, cô sờ lên
đầu anh ta, cười, nói tiếp:
“Anh rất đáng giá, tôi rất hài lòng.”
Người đàn ông liếc cô một cái, không nói gì thêm.
Mặt trời tỏa ánh sáng nhàn nhạt, dịu dàng. Hứa Mộ Triều đi được vài bước, quay đầu lại thấy người đàn ông giơ tay che nắng, đôi mắt hơi nheo lại, có vẻ khó chịu. Thật đáng thương! Chẳng lẽ đã rất nhiều ngày, anh ta không được nhìn thấy ánh mặt trời? Nghe nói thủ đoạn của Cố Nguyên soái vô cùng tàn độc, lòng dạ hết sức nham hiểm, thế mới có thể khiến loài người đạt đến đỉnh cao cường thịnh trong vòng một trăm năm qua. Cho dù người đàn ông này có địa vị cao quý, lại là tư lệnh trong quân đội loài người, nhưng xúi giục binh lính dưới trướng Cố Nguyên soái làm phản thì có thể mang lại kết quả tốt đẹp gì chứ? Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới Hứa Mộ Triều.
Người đàn ông liếc cô một cái, không nói gì thêm.
Mặt trời tỏa ánh sáng nhàn nhạt, dịu dàng. Hứa Mộ Triều đi được vài bước, quay đầu lại thấy người đàn ông giơ tay che nắng, đôi mắt hơi nheo lại, có vẻ khó chịu. Thật đáng thương! Chẳng lẽ đã rất nhiều ngày, anh ta không được nhìn thấy ánh mặt trời? Nghe nói thủ đoạn của Cố Nguyên soái vô cùng tàn độc, lòng dạ hết sức nham hiểm, thế mới có thể khiến loài người đạt đến đỉnh cao cường thịnh trong vòng một trăm năm qua. Cho dù người đàn ông này có địa vị cao quý, lại là tư lệnh trong quân đội loài người, nhưng xúi giục binh lính dưới trướng Cố Nguyên soái làm phản thì có thể mang lại kết quả tốt đẹp gì chứ? Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới Hứa Mộ Triều.
Cô không muốn dây vào Cố Nguyên soái,
nhưng chẳng ngại chọc vào Bộ Tư pháp. Nghe nói cơ quan then chốt của thế giới
loài người này hết sức quan liêu, nói không chừng thủ trưởng của Quan Duy Lăng
cũng không dám báo cáo chuyện Tư lệnh bị bắt cóc lên cấp trên, mà sẽ đưa ngay
tiền chuộc đến cho xong chuyện cũng nên. Nghĩ đến đó, Hứa Mộ Triều không khỏi cảm
thấy hứng khởi, vẫy tay với người đàn ông thay cho lời tạm biệt rồi đi về phía
thú quân.
Chợt sau lưng cô vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp nhưng rõ ràng từng từ:
Chợt sau lưng cô vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp nhưng rõ ràng từng từ:
“Cô không phải là con người.”
Giọng nói không lớn nhưng lại khiến Hứa Mộ Triều phải dừng chân. Cô chậm rãi xoay người, chỉ thấy trong ánh mắt anh ta không còn ý dò hỏi, không có nét sợ hãi, cũng không có vẻ khinh thường, chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Giọng nói không lớn nhưng lại khiến Hứa Mộ Triều phải dừng chân. Cô chậm rãi xoay người, chỉ thấy trong ánh mắt anh ta không còn ý dò hỏi, không có nét sợ hãi, cũng không có vẻ khinh thường, chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
Hứa Mộ Triều khẽ mỉm cười. Ánh nắng ban mai nhàn nhạt bao phủ toàn thân khiến cả người cô thoạt nhìn có vẻ hư ảo.
“Ánh mắt… không tệ…”
Thực ra, ánh mắt của cô còn trong trẻo, sáng ngời hơn cả
ánh mặt trời.
“Tôi chưa từng nói tôi là con người.”
“Tôi chưa từng nói tôi là con người.”
Hứa Mộ Triều từ tốn nói.
Đúng vậy. Nếu chỉ là một cô gái loài người bình thường thì dù thông minh, kiên cường, giỏi giang đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể khiến đám thú binh dũng mãnh tình nguyện cúi đầu như vậy.
Đúng vậy. Nếu chỉ là một cô gái loài người bình thường thì dù thông minh, kiên cường, giỏi giang đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể khiến đám thú binh dũng mãnh tình nguyện cúi đầu như vậy.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment