CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 11 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

 CHƯƠNG 11: NGÀI TƯ LỆNH 2



Không lâu sau, đội quân thú binh nhất loạt xông vào, trói chặt Quan Duy Lăng đang bừng bừng lửa giận. Còn người “tư lệnh” kia từ đầu chí cuối chỉ im lặng, chẳng nói một lời.

Hứa Mộ Triều như mở cờ trong bụng, trong quân đội loài người, tư lệnh ít nhất cũng mang quân hàm đại tá, quản lí quân vụ của cả một quân khu. Cô không hiểu sao người có cấp bậc cao như vậy lại bị chính đồng nghiệp của mình đối xử một cách tàn nhẫn đến thế. Tuy nhiên, nguyên nhân gì thì cũng không còn quan trọng nữa. Tư lệnh ư… Cô nên đòi loài người bao nhiêu tiền chuộc mới đáng đây? Phen này phát tài rồi! Hứa Mộ Triều ôm mộng phát tài, dựa vào lưng con hổ trắng mà ngủ gà ngủ gật.

Sau khi an bài xong xuôi mọi việc, Đại Võ hứng khởi chạy đến, to mồm hét: 

“Đội trưởng, phát tài rồi!” 

Hứa Mộ Triều trợn mắt lườm, Đại Võ đưa cho cô một cây súng ngắm laser hạng nặng như dâng một vật báu.

 “Bọn chúng có rất nhiều thứ quý giá, cái này có thể bắn hạ được cả máy bay.”

Hứa Mộ Triều đã nhìn thấy vũ khí, quân trang của đội quân loài người từ trước nên chẳng thấy hào hứng nữa, chỉ lơ đễnh ngáp dài một cái. 

“Được rồi, tập hợp lại.”

Năm mươi thú binh, chỉ có ba người bị thương nặng, không có ai chết trận. Trong khi đó, hai mươi binh lính loài người thì chết mất năm, những người sống sót đều bị đám người thú trói lại, bao vây xung quanh. Hứa Mộ Triều đi tới trước mặt đám tù binh, cao giọng hỏi:

 “Ai đã hạ lệnh giết binh lính của ta?”

“Đội quân này do tôi phụ trách.”

 Quan Duy Lăng đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén mà phức tạp, chăm chú nhìn Hứa Mộ Triều, chắc vẫn không thể tin được cô gái này lại có thể giúp thú tộc chống lại loài người.

Hứa Mộ Triều nhìn anh ta bằng ánh mắt thương xót.

 “Thiếu tá, sau khi anh chết, tôi hứa sẽ đem tro cốt của anh về lãnh thổ của loài người. Thú quân chúng tôi ân oán phân minh, khoan hồng độ lượng, những binh lính khác có thể bảo toàn tính mạng.”

Quan Duy Lăng không thèm hé răng nửa lời, lập tức có vài tên thú binh tiến tới kéo anh ta đi. Bên cạnh có vài tên lính xôn xao, bỗng nhiên có người hô to:
 
 “Không phải là Thiếu tá ra lệnh!”

Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, Đại Võ lập tức kéo một binh sĩ ra khỏi hàng, ném xuống đất. Gã lính đó tức giận ngẩng đầu, nói: 

“Chính Thiếu úy Tống Huyên gây sự với người thú trước. Bất đắc dĩ lắm chúng tôi mới giúp ngài ấy thoát thân. Những người thú đó đều bị ngài ấy cắt cổ… Hôm ấy, Thiếu tá không ở trong đội.”

Hứa Mộ Triều nghĩ tiết mục phá đám này cũng thật khéo, cô vốn cũng không muốn giết Quan Duy Lăng. Liếc mắt nhìn quanh, rất nhanh cô đã tìm ra gã Tống Huyên đang đứng ở hàng cuối cùng, mặt xám như tro.
 

“Là anh ta ư?”

Lại có vài tên lính gật đầu lia lịa.

 “Phải, phải!”

 Quan Duy Lăng vẫn không lên tiếng.

Tống Huyên lập tức bị đám người bán thú lôi đi, hắn hung dữ quát lớn:

 “Bọn mày có biết tao là con trai của ai không? Con đàn bà đê tiện kia, mày lại dám kết bè kết phái với thú tộc ư? Tao còn chưa làm mày…”

“Ồn ào quá đấy!”

 Hứa Mộ Triều nhếch môi cười khinh bỉ, giơ một cánh tay lên.
Tống Huyên lập tức bị kéo đi. Sau đó thế nào không phải là việc khiến cô cần bận tâm.

“Đội trưởng, những tên còn lại… phải xử lí thế nào ạ?”

 Đại Võ nói nhỏ bên tai cô.

Hứa Mộ Triều thực chất cũng không muốn gây ra chiến tranh, nếu có thể không phải giết người, cô sẽ cố gắng giảm thương vong đến mức tối thiểu. Vì thế, cô liền trừng mắt liếc Đại Võ một cái.

“Còn hỏi nữa à?” 

Hứa Mộ Triều vỗ vào gáy Đại Võ. 

“Người chết, à… thú chết không thể sống lại, để cái chết của các anh em không trở nên uổng phí, chúng ta đương nhiên phải đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa.” 

Đối với người thú, động tác này biểu thị sự thân mật rất mực, Đại Võ ngây ra cười.

Hứa Mộ Triều lại nhìn về phía Quan Duy Lăng. 

“Thiếu tá, bây giờ chúng ta nói về vấn đề tiền chuộc.”

Quan Duy Lăng mặc dù là một người chính trực nhưng cũng không đến mức cứng nhắc. Trong chiến tranh, thứ quý giá nhất chính là sinh mệnh, hơn nữa, để lãnh đạo đội quân đặc chủng này, anh ta và quân đội đã phải chi trả một khoản rất lớn. Lúc này, nghe thấy có thể lấy tiền chuộc mạng người, Quan Duy Lăng liền thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đó là một nỗi nhục nhưng cũng đáng.

Nhưng khi Hứa Mộ Triều tham lam đòi đội quân loài người phải giao ra mười khẩu súng laser, ba mươi khẩu súng tự động và một trăm rương đạn dược thì Quan Duy Lăng liền nhíu mày, hồi lâu mới miễn cưỡng nói: 

“Cũng được, nhưng phải giao nộp toàn bộ tù binh cùng một lúc.”

Hứa Mộ Triều hơi ngả người ra sau, con hổ trắng liền cong đuôi đỡ lấy cô. Cô miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi:

 “Thiếu tá, anh đang đùa tôi đấy à? Cái giá này là để đổi lấy mười lăm người các anh. Còn người kia, đội trưởng tôi đây rất coi trọng, chỉ bằng mấy khẩu súng quèn thì tôi không đổi đâu.”




truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.