CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 10 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
CHƯƠNG 10: NGÀI TƯ LỆNH 1
Ước chừng hơn nửa giờ sau, Hứa Mộ Triều ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài
cửa xe, nhận thấy binh lực của mình đã vào vị trí. Nét mặt cô tự nhiên vui vẻ,
hào hứng hẳn lên.
“Cuộc chiến sắp bắt đầu, anh hãy tự bảo vệ mình.”
“Cuộc chiến sắp bắt đầu, anh hãy tự bảo vệ mình.”
Cô chậm rãi đứng lên, mỉm cười,
nói với người đàn ông.
“Anh cũng coi như một chiến lợi phẩm của tôi.”
Người đàn ông ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt tò mò.
Người đàn ông ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt tò mò.
“Cô là ai? Một cô
gái phản bội loài người ư?”
Hứa Mộ Triều cười ha hả, không trả lời mà nói:
Hứa Mộ Triều cười ha hả, không trả lời mà nói:
“Chờ đó! Tôi sẽ về ngay thôi!”
Lại nhìn những sợi xích sắt giăng chằng chịt trên người anh ta, cô nhíu mày, lắc đầu cảm thán:
Lại nhìn những sợi xích sắt giăng chằng chịt trên người anh ta, cô nhíu mày, lắc đầu cảm thán:
“Đúng là biến thái…”
Rồi lại liếc nhìn anh ta một cái, nói:
“Chẳng
cần biết anh đã gây ra tội ác tày trời gì, tôi sẽ giúp anh tháo chúng ra.”
Không đợi anh ta đáp lại, cô nhanh nhẹn đứng lên, dáng vẻ vô cùng hăng hái.
Sau một tiếng huýt sáo dài, Hứa Mộ Triều giơ đôi chân đi bốt da ngắn màu đen lên, đá mạnh vào thùng xe.
Cánh cửa bật tung, văng ra xa vài mét, cô lập tức nhảy xuống xe.
Lúc này, Thiếu tá Quan Duy Lăng cũng nghe thấy rõ ràng tiếng thú kêu liên tiếp truyền đến trong đêm, lòng không khỏi chùng xuống. Kể từ khi nhận nhiệm vụ vào nửa tháng trước, anh ta luôn cố gắng hết sức né tránh thú quân. Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ trở lại địa phận của loài người, không ngờ đêm qua, khi anh ta dẫn theo hai lính trinh sát đi dò đường, Thiếu úy Tống Huyên lại để xảy ra xung đột với đám thú binh.
Tống Huyên vốn thuộc diện con ông cháu cha, mặc dù khả năng chiến đấu rất mạnh mẽ nhưng kinh nghiệm còn non kém, lại không chịu tuân lệnh cấp trên. Sau khi xảy ra xung đột, Quan Duy Lăng lập tức lệnh cho binh lính cấp tốc hành quân, nhưng rốt cuộc vẫn bị thú binh bám sát ngay sau.
Nhiệm vụ áp giải tù nhân quan trọng như vậy mà lại phạm phải một sai lầm sơ đẳng, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể tin nổi.
Sau khi đám người thú bao vây đoàn xe, lại có một đàn thú lớn tựa như những
ngọn núi nhỏ nhanh chóng khiêng hỏa tiễn hạng nặng xuất hiện trong bóng đêm. Quan Duy Lăng biết, mặc dù binh lính của mình đều rất tinh nhuệ nhưng sự chênh lệch về binh lực của hai bên quá lớn, chắc chắn anh ta sẽ thua. Vậy là anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định, phân công sĩ quan phụ tá bố trí trận địa, làm gì cũng được để kéo dài thời gian. Còn anh ta thì rút súng ra, đi thẳng tới chiếc xe thứ ba đang chở phạm nhân.
Rất nhanh sau đó, tiếng súng đầu tiên vang lên, rồi các loại súng ống lần lượt khai hỏa. Giữa bầu trời đêm tối đen như mực, những tia lửa đạn đan vào nhau tạo thành hỏa tuyến, chiếu rọi bầu trời lúc sáng lúc tối. Các binh sĩ đều vô cùng căng thẳng, nấp sau xe mà đánh trả. Còn ở bên ngoài, đám thú binh vẫn hung dữ chậm rãi tiến tới.
Tại một nơi tràn ngập ánh lửa và khói thuốc súng, Quan Duy Lăng vừa liếc mắt
đã nhìn thấy cô gái tự xưng là lính đánh thuê đang đứng trước cửa thùng xe chở tử tù, vì cô đứng ngược sáng và cúi thấp đầu nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô. Anh ta lập tức chạy đến.
Cô gái lính đánh thuê tựa hồ liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta, trong đôi mắt trong veo ánh lên những tia sáng chói lòa. Điều này khiến trái tim anh ta hơi nhói đau, nhưng đêm nay, anh ta không thể đưa cô chạy trốn được rồi. Thấy còng tay của cô đã được mở, anh ta lập tức rút khẩu súng lục ở bên hông ra, đưa cho cô, nói:
Không đợi anh ta đáp lại, cô nhanh nhẹn đứng lên, dáng vẻ vô cùng hăng hái.
Sau một tiếng huýt sáo dài, Hứa Mộ Triều giơ đôi chân đi bốt da ngắn màu đen lên, đá mạnh vào thùng xe.
Cánh cửa bật tung, văng ra xa vài mét, cô lập tức nhảy xuống xe.
Lúc này, Thiếu tá Quan Duy Lăng cũng nghe thấy rõ ràng tiếng thú kêu liên tiếp truyền đến trong đêm, lòng không khỏi chùng xuống. Kể từ khi nhận nhiệm vụ vào nửa tháng trước, anh ta luôn cố gắng hết sức né tránh thú quân. Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ trở lại địa phận của loài người, không ngờ đêm qua, khi anh ta dẫn theo hai lính trinh sát đi dò đường, Thiếu úy Tống Huyên lại để xảy ra xung đột với đám thú binh.
Tống Huyên vốn thuộc diện con ông cháu cha, mặc dù khả năng chiến đấu rất mạnh mẽ nhưng kinh nghiệm còn non kém, lại không chịu tuân lệnh cấp trên. Sau khi xảy ra xung đột, Quan Duy Lăng lập tức lệnh cho binh lính cấp tốc hành quân, nhưng rốt cuộc vẫn bị thú binh bám sát ngay sau.
Nhiệm vụ áp giải tù nhân quan trọng như vậy mà lại phạm phải một sai lầm sơ đẳng, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể tin nổi.
Sau khi đám người thú bao vây đoàn xe, lại có một đàn thú lớn tựa như những
ngọn núi nhỏ nhanh chóng khiêng hỏa tiễn hạng nặng xuất hiện trong bóng đêm. Quan Duy Lăng biết, mặc dù binh lính của mình đều rất tinh nhuệ nhưng sự chênh lệch về binh lực của hai bên quá lớn, chắc chắn anh ta sẽ thua. Vậy là anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định, phân công sĩ quan phụ tá bố trí trận địa, làm gì cũng được để kéo dài thời gian. Còn anh ta thì rút súng ra, đi thẳng tới chiếc xe thứ ba đang chở phạm nhân.
Rất nhanh sau đó, tiếng súng đầu tiên vang lên, rồi các loại súng ống lần lượt khai hỏa. Giữa bầu trời đêm tối đen như mực, những tia lửa đạn đan vào nhau tạo thành hỏa tuyến, chiếu rọi bầu trời lúc sáng lúc tối. Các binh sĩ đều vô cùng căng thẳng, nấp sau xe mà đánh trả. Còn ở bên ngoài, đám thú binh vẫn hung dữ chậm rãi tiến tới.
Tại một nơi tràn ngập ánh lửa và khói thuốc súng, Quan Duy Lăng vừa liếc mắt
đã nhìn thấy cô gái tự xưng là lính đánh thuê đang đứng trước cửa thùng xe chở tử tù, vì cô đứng ngược sáng và cúi thấp đầu nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô. Anh ta lập tức chạy đến.
Cô gái lính đánh thuê tựa hồ liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta, trong đôi mắt trong veo ánh lên những tia sáng chói lòa. Điều này khiến trái tim anh ta hơi nhói đau, nhưng đêm nay, anh ta không thể đưa cô chạy trốn được rồi. Thấy còng tay của cô đã được mở, anh ta lập tức rút khẩu súng lục ở bên hông ra, đưa cho cô, nói:
“Cô mau chạy đi!”
Cô gái lính đánh thuê hơi ngây người rồi lập tức hỏi:
Cô gái lính đánh thuê hơi ngây người rồi lập tức hỏi:
“Còn anh thì sao?”
Anh ta trả lời một cách mạch lạc:
“Tôi giết tên tội phạm trước”
Sau đó không buồn
nhìn cô, nhảy vọt lên thùng xe.
Giữa tiếng pháo nổ súng rền vang lên không dứt, thùng xe lung lay dữ dội hết đợt này đến đợt khác. Người đàn ông bị trói chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Quan Duy Lăng cầm súng chậm rãi tới gần bằng ánh mắt trầm tĩnh như nước.
“Ngài Tư lệnh, căn cứ vào mệnh lệnh mà tôi nhận được, dưới tình huống nguy cấp, tôi có quyền xử bắn ngài ngay tại chỗ.”
Giữa tiếng pháo nổ súng rền vang lên không dứt, thùng xe lung lay dữ dội hết đợt này đến đợt khác. Người đàn ông bị trói chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Quan Duy Lăng cầm súng chậm rãi tới gần bằng ánh mắt trầm tĩnh như nước.
“Ngài Tư lệnh, căn cứ vào mệnh lệnh mà tôi nhận được, dưới tình huống nguy cấp, tôi có quyền xử bắn ngài ngay tại chỗ.”
Quan Duy Lăng nâng súng, nhắm thẳng vào
đầu người đàn ông.
Người đàn ông vừa được gọi là “ngài Tư lệnh” kia chỉ khẽ cười, ánh mắt thoắt trở nên sắc lạnh như loài chim ưng.
Người đàn ông vừa được gọi là “ngài Tư lệnh” kia chỉ khẽ cười, ánh mắt thoắt trở nên sắc lạnh như loài chim ưng.
“Chỉ dựa vào cậu mà muốn lấy mạng tôi sao?”
Giọng
nói tràn ngập sự khinh bỉ, như thể người bị súng chĩa vào đầu không phải là anh
ta mà chính là Quan Duy Lăng vậy.
Trên trán Quan Duy Lăng có một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, ngón tay anh ta giữ chặt lấy cò súng. Bỗng nhiên sau lưng anh ta có một luồng khí lạnh ập đến. Còn chưa kịp quay lại xem chuyện gì đang xảy ra thì cảm giác lạnh lẽo quen thuộc của kim loại đã kề sát gáy anh ta.
Sau lưng ư? Sao có thể chứ? Phía sau… chẳng phải là cô ta sao?
Quan Duy Lăng quay đầu lại như một cái máy, rõ ràng cô gái đó là con người, vậy mà lại vững vàng cầm súng lục chĩa thẳng vào anh ta, trong bóng đêm, còn khẽ mỉm cười ra vẻ áy náy.
Trên trán Quan Duy Lăng có một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, ngón tay anh ta giữ chặt lấy cò súng. Bỗng nhiên sau lưng anh ta có một luồng khí lạnh ập đến. Còn chưa kịp quay lại xem chuyện gì đang xảy ra thì cảm giác lạnh lẽo quen thuộc của kim loại đã kề sát gáy anh ta.
Sau lưng ư? Sao có thể chứ? Phía sau… chẳng phải là cô ta sao?
Quan Duy Lăng quay đầu lại như một cái máy, rõ ràng cô gái đó là con người, vậy mà lại vững vàng cầm súng lục chĩa thẳng vào anh ta, trong bóng đêm, còn khẽ mỉm cười ra vẻ áy náy.
“Thiếu tá, anh là một người đàn ông tốt… Xin lỗi nhé, kêu
người của anh buông vũ khí đầu hàng đi.”
Sau đó, cô nhìn về phía người đàn ông bị trói, nhướng mày, nói:
Sau đó, cô nhìn về phía người đàn ông bị trói, nhướng mày, nói:
No comments
Post a Comment