CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 07 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại

 CHƯƠNG 07: NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỊ NHỐT 1

"Bây giờ chỉ còn chỗ này còn trống thôi, cô chịu khó ở một đêm vậy.”

 Thiếu tá Quan hạ giọng nói, đồng thời liếc mắt nhìn về phía sau, nói nhỏ: 

“Đây là phạm nhân của chúng tôi, cô không cần để ý đến. Cũng cấm cô tiếp xúc với hắn, rõ chưa?”

Hứa Mộ Triều gật đầu.

 “Tôi sẽ không xen vào chuyện không phải của mình đâu.”

Thiếu tá Quan đưa tay lên kéo vành mũ của mình xuống rồi nhảy ra khỏi xe.
Đây là chiếc xe đi giữa đoàn. Thiếu tá đã trói chặt hai tay của Hứa Mộ Triều rồi nhét vào thùng xe. Điều này rất hợp với ý cô. Ban nãy, khi ẩn mình mai phục, cô đã cảm thấy chiếc xe này có gì đó không ổn, nhất là khi cô vừa xuất hiện, đã có ít nhất mười tên lính lập tức chạy đến vây quanh chiếc xe này mà không phải là chiếc xe chở gã Thiếu tá kia, cô lại càng khẳng định linh cảm của mình. Hẳn là chiếc xe này ẩn chứa điều gì đó hết sức bí ẩn.

Bước vào trong, vừa đưa mắt nhìn, Hứa Mộ Triều đã sáng tỏ mọi thứ. Trong xe giam cầm một người đàn ông. Hóa ra “phạm nhân” mà gã Thiếu tá kia nói là một người đàn ông vô cùng đặc biệt. Chẳng lẽ anh ta chính là nguyên nhân khiến đội quân loài người phải mạo hiểm xâm nhập vào cứ địa của người thú? Trong ánh sáng màu vàng cam dịu nhẹ, trước bức vách màu xám bạc, người đàn ông này thoạt nhìn rất hấp dẫn.

Hai cánh tay và cổ chân anh ta bị khóa chặt trên vách thùng xe theo hình chữ Đại, vai rộng, eo thon, những đường cong rắn rỏi, mạnh mẽ. Vô số sợi xích sắt đen sì, to bản tựa những con rắn khổng lồ tham lam cứ thế xuyên thẳng qua lòng bàn tay, bàn chân loang lổ máu tươi của anh ta, tàn nhẫn đóng đinh anh ta trên thành thùng xe.

Anh ta mặc một chiếc quần màu xám nhạt rách rưới, khuôn ngực màu lúa mạch, bụng chi chít vết thương. Thoạt trông anh ta còn mạnh mẽ và hoang dã hơn cả đám thuộc hạ người báo của Hứa Mộ Triều. Gần nửa khuôn mặt anh ta bị che khuất bởi bộ râu xồm xoàm, trông thật lôi thôi, nhếch nhác. 

Chỉ có hàng lông mày đen nhánh, hơi xếch lên là khiến anh ta trông có vẻ tuấn tú khác thường, khác hẳn với dáng vẻ hoang dã, thảm thương kia. Hứa Mộ Triều cảm thấy khuôn mặt này đáng lẽ phải thuộc về một chàng trai trẻ nho nhã, lịch sự, chứ không phải là ông chú chẳng khác gì người rừng thế này. Đúng là loài người luôn nghĩ ra những biện pháp tàn bạo nhất để hành hạ đồng loại của mình. Cô đứng cách anh ta chừng hơn một mét, ngập ngừng hỏi: 

“Này, tại sao anh lại bị giam ở đây vậy?”

Những chiếc xích sắt khẽ rung lên, người đàn ông chậm rãi mở mắt. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh ta như hai hồ nước sâu, trong trẻo đến sững sờ.

“Chẳng liên quan gì tới cô.” 

Anh ta nói với giọng cực trầm khàn.

Hứa Mộ Triều khua khua cổ tay đã bị còng của mình trước mặt anh ta rồi nói: 

“Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè… Có lẽ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Người đàn ông không thèm để ý tới cô, nhắm mắt lại. Một lát sau, dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ta lại mở mắt ra, trông thấy đôi mắt lấp lánh của Hứa Mộ Triều đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, vẻ mặt anh ta càng trở nên lạnh lùng.

 “Tôi không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai, đặc biệt là phụ nữ.”

 Dứt lời, anh ta lại nhắm mắt, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.
Hứa Mộ Triều cảm thấy người đàn ông này rất đặc biệt. Từ trước đến nay, cô luôn nghĩ rằng hầu hết con người trên thế giới này đều sẽ vì sự sinh tồn mà cúi đầu khuất phục, ngay cả đám người thú dưới quyền cô cũng vậy, sau khi bị bắt làm tù binh, chúng đều học cách ăn nói khép nép để mong giữ được tính mạng. Nhưng người đàn ông này rõ ràng đang ở trong tình cảnh khốn khổ, vậy mà lại không hề mở miệng cầu xin, thậm chí còn từ chối lời thăm hỏi của cô. Phải nói là anh ta quá ngông nghênh hay là quá cứng nhắc đây?

Cô đang định hỏi dò thêm vài câu thì bất chợt miệng há hốc, cứng đờ, bởi cơ thể lại truyền đến cái cảm giác kích thích, rạo rực ấy. Không thể nào, chẳng lẽ cái tên nhếch nhác, lôi thôi, máu me đầy người kia lại có thể khiến cô nổi ham muốn được sao? Bộ dạng anh ta lúc này rõ ràng khiến cô cảm thấy chán ghét vô cùng, nhưng không hiểu sao trong người lại trào dâng cảm giác kích thích mãnh liệt nhường này.

Cô ngẩng đầu quan sát anh ta một hồi, chợt hiểu ra nguyên nhân. Cho dù bộ dạng anh ta có lôi thôi, nhếch nhác thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng tới thân hình hoàn mĩ đầy nam tính, đã thế lại còn rất tráng kiện và đang bị trói cứng, hoàn toàn không có sức phản kháng kia.

Hứa Mộ Triều lùi lại mấy bước, cúi đầu, tựa người vào thành thùng xe, không lên tiếng nữa. Cô đưa tay nhéo mạnh vào bắp đùi mình, để cơn đau lan ra khắp cơ thể, giảm bớt cảm giác kích thích này.

Thật khôi hài làm sao! Ở giữa lòng địch mà cô lại liên tiếp có phản ứng sinh lí này. Hứa Mộ Triều nhắm chặt mắt lại, bắt đầu hồi tưởng cảnh thành phố chìm trong đại nạn zombie, nhớ đến cảnh cô đã phải giẫm đạp lên bao nhiêu máu thịt, thây người để mưu cầu sinh tồn, nhớ mấy năm gần đây, cô và tộc người thú lỗ mãng nhưng ngay thẳng, cùng nhau trải qua khoảng thời gian gian nan mà vui vẻ, nhiệt huyết căng tràn.

Dần dần, nội tâm và cơ thể cô đều bình tĩnh trở lại. Bên trong thùng xe khôi phục lại vẻ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe đều đều lướt trên mặt đường.


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.