CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 05 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại

 CHƯƠNG 05: ĐỘI TRƯỞNG NGƯỜI THÚ 2


Toàn thân đội trưởng Hứa Mộ Triều thoáng chốc cứng đờ, cô trầm mặc trong giây lát rồi quay hẳn người lại, nhìn Đại Võ, nở một nụ cười tươi tắn.

 “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không cần!”

 Trong tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Đại Võ, cô một tay nắm lấy cổ anh ta, ghé sát tai anh ta, nói gằn từng từ: 

“Đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa… Nếu như để những người thú khác biết mà gây rắc rối cho tôi, tôi thề sẽ cấm cậu lại gần tất cả đám thú cái!”

Đại Võ khóc không ra nước mắt. 

“Đội trưởng… Cô độc tài quá đấy!”

Thành Đông vốn là trung tâm tài chính của thế giới, lúc này chỉ còn lại những tòa nhà cao tầng hoang phế san sát nhau, trông hoang vắng và hỗn loạn vô cùng. Trên đỉnh một tòa cao ốc, lịch vạn niên trên màn hình tinh thể lỏng chạy bằng năng lượng mặt trời may mắn chưa bị phá hỏng, dòng chữ “Ngày 10 tháng 9 năm 2115” hiện lên lờ mờ.

Tại một góc trong con ngõ nhỏ, thi thể đám người thú ngổn ngang chất thành một đống. Khắp mặt đất vương vãi những vết máu đã khô màu nâu đỏ, cho thấy nơi đây đã từng xảy ra một trận thảm chiến khốc liệt. Đám thú binh nhìn thấy cảnh này, nhất thời lửa giận ngút trời, nơi cổ họng phát ra những tiếng gầm phẫn nộ, trầm thấp.

Hứa Mộ Triều nhìn quanh một lượt, tựa người vào lưng con hổ biến dị màu trắng, nhíu mày trầm tư.

Loài người, lại là loài người.

Ba năm trước, nhiên liệu của chiếc rương đông lạnh cạn kiệt, cô đã tỉnh lại trong cái nóng oi bức. Khó khăn lắm mới trèo ra khỏi đó, lại vất vả đào đất cát lấp bên trên ra, cuối cùng cô cũng lên được tới mặt đất. Trước mắt cô lúc này là một bầu trời nhuốm đầy khói thuốc súng và quang cảnh hoang tàn, xác chết nằm la liệt, trong đó có xác con người, và cả những cái xác nửa người nửa thú.

Vừa đói vừa mệt, lại phải đi bộ liền hai ngày trời, khi sắp hoàn toàn kiệt sức, cô gặp hai gã lính loài người cao to lực lưỡng. Nhưng cô chưa kịp vui mừng nói rõ thân phận của mình thì hai gã đó đã nhào tới.

“Lâu lắm rồi không được động tới đàn bà… Ở cái thời đại này, sống ngày nào biết ngày đó. Lại đây nào, chúng ta sẽ cùng sung sướng.” 

Bọn họ nói.

Hứa Mộ Triều choáng váng đến cực độ, với tình trạng này, sao cô có thể là đối thủ của hai tên lính đó được chứ? Có giận dữ, la hét hay giãy giụa cũng chẳng ích gì! Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên bên tai cô vang lên một tiếng tru mãnh liệt, ngay sau đó, một bóng người nhào đến, đẩy ngã tên lính trên người cô xuống.

Đại anh hùng cứu mạng cô hóa ra lại là một đứa bé nửa người nửa sư tử, thấp hơn cô một cái đầu, với đôi mắt tròn xoe hiện rõ nét ngây thơ. Đó là lần đầu tiên Hứa Mộ Triều nhìn thấy một thú binh còn sống sờ sờ. Trong lúc cô còn đang khiếp sợ, cậu bé người thú ấy đã cắn chết một tên lính, nhưng ngay lúc đó, cậu cũng bị tên lính còn lại đâm một nhát vào bụng.

Sau đó, giữa lớp cát bụi mịt mù, một đại đội thú binh xuất hiện.

Khi nhìn thấy cô ôm cậu bé người thú bị thương vào lòng mà chạy băng băng, đằng sau là đám binh lính loài người không ngừng truy sát, thú tính của bọn họ liền bộc phát một cách triệt để. Trong phút chốc, họ đã giết sạch hai mươi tên lính loài người tới cứu viện.

Sau này, Hứa Mộ Triều mới biết, hai tên lính mà cô gặp trước đó là lính đào ngũ của binh đoàn loài người. Sau vụ đó, nhóm thú binh thuộc Đại đội 5 của thú tộc, cũng là ân nhân cứu mạng cô, đã thu nhận cô vào đội. Từ đó, cô sống cùng bọn họ. Một năm trước, cô còn trở thành đội trưởng của Đại đội 5.

Năm mươi năm trước, con người đã lợi dụng tia phóng xạ hạt nhân và kĩ thuật di truyền sinh học để chế tạo ra người thú, nhằm chống lại đại dịch zombie. Nhưng họ không thể ngờ được rằng, một ngày kia, người thú lại trở thành thế lực thứ ba trong thế chân vạc. Quay trở lại hiện tại, sắp tới loài người và người thú cũng không có chiến dịch quy mô lớn nào, bọn họ đâu có lí do gì để xuất hiện trong phạm vi thế lực của người thú, trừ phi… bọn họ bắt buộc phải làm như vậy.

------------ Vạc là từ chỉ cái đỉnh, một biểu tượng quyền lực của các vương triều phong kiến. Chu Văn Vương thống nhất thiên hạ gồm chín châu, nên đã cho đúc chín cái đỉnh ba chân để trong Thái miếu. “Thế chân vạc” ngụ ý ba bên đối địch, thế lực cân bằng-----------

“Báo thù! Báo thù!” 

Đám thú binh rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn về phía Hứa Mộ Triều, hô lớn. Mắt Đại Võ sáng bừng lên, những người thú khác cũng gật đầu lia lịa, thậm chí còn để lộ nụ cười gian xảo. Cá lớn ư? Cả lục địa này đều biết, Đại đội 5 của thú tộc am hiểu nhất là mấy trò xảo trá, thừa nước đục thả câu, nhân lúc loạn lạc mà vơ vét tài sản.

Thấy đám thú binh đã bình tĩnh lại, Hứa Mộ Triều hài lòng ra lệnh: 

“Đại Võ, lập tức định vị chính xác vị trí của bọn chúng, đồng thời triệu tập hai mươi thú lớn, ba mươi bán thú. Tôi sẽ đi thăm dò tình hình trước, ngay khi nhận được tín hiệu của tôi, mọi người hãy phát động tấn công.”
Năm mươi thú binh, còn có cả những con thú lớn, hoàn toàn có thể địch lại vài trăm binh lính loài người. Logic quân sự của Hứa Mộ Triều rất mạnh mẽ và cũng rất đơn giản. Nếu binh lực của đối phương ở số ít, cô đương nhiên sẽ lấy mạnh để uy hiếp yếu, triệu tập binh lực áp đảo để bao vây tiến đánh.

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.