CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 04: ĐỘI TRƯỞNG NGƯỜI THÚ 1
------ Người thú là những con thú thuần chủng do chịu tác động của khoa học kĩ thuật hoặc ma thuật, đột biến gene mà có tư duy, tiếng nói và đứng thẳng như con người, nhưng cơ bản vẫn có hình thú nhiều hơn. Loại này mạnh mẽ, to lớn và hung dữ hơn bán thú rất nhiều.------
Sau khi gánh chịu hàng loạt tia bức xạ hạt nhân, bầu trời từ màu xanh lam chuyển sang sắc đỏ như máu. Mặt trời chói chang như một tấm gương sáng treo trên cao, dưới cái nắng hè nóng nực, Đại Võ lê từng bước nặng nề giữa thao trường rộng lớn.
Trên thao trường, một đám người thú đang nghiêm túc luyện tập dưới sự chỉ huy của đội trưởng. Ngoài ra, còn có một gã người thú cao tới hai mét đang luyện tập đối kháng tay không; một con hổ biến dị màu trắng, tuy cơ thể nhỏ bé nhưng lại nhanh nhẹn, mạnh mẽ vô cùng; còn có những gã bẩm sinh đã hóa thú, thân hình lực lưỡng, gã nào gã nấy phải cao đến hơn tám mét, ai nghe qua danh cũng phải sợ mất mật. Cả đám đứng sừng sững giữa thao trường, như những cây trụ sắt khổng lồ.
Thân là tinh anh của đội quân bán thú, khuôn mặt Đại Võ vừa mang nét dữ tợn, lại khôi ngô tuấn tú khác thường. Nhưng lúc này, vẻ mặt của anh ta hết sức nặng nề, cho thấy tâm trạng đang không được tốt, khiến những gã người thú khác không dám bén mảng đến chào hỏi.
----------- Bán thú là loại người được lai tạo giữa người và thú hoặc do phải chịu một
tác động nào đó mà từ cơ thể người có thêm những bộ phận của thú.----------
Đại Võ đi sâu vào trong căn cứ, đến trước một tòa nhà nhỏ ba tầng, liền bị đám
lính bán thú ngăn lại.
Gã thú binh khó xử nói:
Gã thú binh khó xử nói:
“Đội phó! Đội trưởng đã dặn, buổi sáng là thời gian để
cô ấy nghỉ ngơi, dưỡng sức và suy tính chiến lược, bất luận là ai cũng không được
làm phiền…”
“Nói láo!”
“Nói láo!”
Đại Võ trừng mắt nhìn gã thú binh.
“Đội trưởng nói tôi là ngoại lệ,
có việc khẩn cấp thì cứ đến gặp cô ấy. Cút ngay!”
Sau khi đạp một cú vào mông gã thú binh, Đại Võ phi ầm ầm lên lầu.
Ở trước mặt đám thú binh, Đại Võ luôn tỏ ra ngang tàng, cao ngạo, thế mà khi đến trước cửa phòng nghỉ của đội trưởng, anh ta lại nín thở, bước chân cũng nhẹ hẳn đi. Nhưng bước chân của người thú dù có cố gắng nhẹ nhàng đến mấy thì vẫn để lại những tiếng thình thình trên mặt sàn.
“Vào đi!”
Sau khi đạp một cú vào mông gã thú binh, Đại Võ phi ầm ầm lên lầu.
Ở trước mặt đám thú binh, Đại Võ luôn tỏ ra ngang tàng, cao ngạo, thế mà khi đến trước cửa phòng nghỉ của đội trưởng, anh ta lại nín thở, bước chân cũng nhẹ hẳn đi. Nhưng bước chân của người thú dù có cố gắng nhẹ nhàng đến mấy thì vẫn để lại những tiếng thình thình trên mặt sàn.
“Vào đi!”
Một giọng nói trong trẻo uể oải vang lên.
Vẻ mặt Đại Võ thoáng chốc vui mừng. Cánh cửa tự động từ từ mở ra, anh ta cứ thế nghênh ngang đi vào, liếc mắt thấy đội trưởng đang từ trên giường ngồi dậy. Vì vừa mới tỉnh giấc nên đôi mắt vốn sắc bén, sáng ngời trên chiến trường của đội trưởng lúc này hơi mơ màng, có vẻ ngái ngủ, hệt như một con cừu nhỏ.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, suy tính chiến lược gì chứ? Đại Võ biết thừa đội trưởng chẳng qua chỉ là thích ngủ nướng mà thôi.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh màu xanh nhạt khiến cả căn phòng ngập tràn ánh sáng nhàn nhạt. Đại Võ nheo mắt nhìn đội trưởng, cô đang mặc chiếc áo sơ mi quân nhân màu trắng, quần màu đen, càng tôn lên thân hình cân đối, thon thả với làn da trắng sáng như ngọc và tinh thần nhẹ nhàng, khoan khoái.
Nhưng mà… Đại Võ khịt khịt mũi. Gian phòng của đội trưởng vốn luôn thoang thoảng hương hoa, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có xen lẫn chút ít mùi thuốc súng và máu, nhưng mùi hương này…
Ánh mắt Đại Võ nhất thời biến đổi, anh ta nhìn cô vẻ khó tin.
Vẻ mặt Đại Võ thoáng chốc vui mừng. Cánh cửa tự động từ từ mở ra, anh ta cứ thế nghênh ngang đi vào, liếc mắt thấy đội trưởng đang từ trên giường ngồi dậy. Vì vừa mới tỉnh giấc nên đôi mắt vốn sắc bén, sáng ngời trên chiến trường của đội trưởng lúc này hơi mơ màng, có vẻ ngái ngủ, hệt như một con cừu nhỏ.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, suy tính chiến lược gì chứ? Đại Võ biết thừa đội trưởng chẳng qua chỉ là thích ngủ nướng mà thôi.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh màu xanh nhạt khiến cả căn phòng ngập tràn ánh sáng nhàn nhạt. Đại Võ nheo mắt nhìn đội trưởng, cô đang mặc chiếc áo sơ mi quân nhân màu trắng, quần màu đen, càng tôn lên thân hình cân đối, thon thả với làn da trắng sáng như ngọc và tinh thần nhẹ nhàng, khoan khoái.
Nhưng mà… Đại Võ khịt khịt mũi. Gian phòng của đội trưởng vốn luôn thoang thoảng hương hoa, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có xen lẫn chút ít mùi thuốc súng và máu, nhưng mùi hương này…
Ánh mắt Đại Võ nhất thời biến đổi, anh ta nhìn cô vẻ khó tin.
“Đội trưởng, cái
mùi này…”
Rõ ràng đây là mùi tỏa ra từ động vật giống cái khi đến mùa, thơm đến ngất ngây.
Đội trưởng ngẩn ra, sắc mặt hơi biến đổi. Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy giấc mơ kì quái đó. Trong mơ, cô thấy mình cùng một người đàn ông không nhìn rõ mặt liều chết quấn lấy nhau… Khi tỉnh khỏi giấc mộng, thấy đáy quần lót ẩm ướt, toàn thân mỏi nhừ, cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ không sao chịu nổi.
Cô chưa từng có dục vọng, thế mà lại mơ thấy giấc mộng này, thật sự có chút bực bội. Thậm chí cho dù cô có thức đến nửa đêm hay gần sáng mới ngủ, dù mệt gần chết đi chăng nữa thì thỉnh thoảng vẫn mơ thấy giấc mơ đó. Hôm nay không cẩn thận còn để Đại Võ ngửi thấy mùi.
Vờ như không nghe thấy câu hỏi của Đại Võ, cô hỏi ngược lại:
Rõ ràng đây là mùi tỏa ra từ động vật giống cái khi đến mùa, thơm đến ngất ngây.
Đội trưởng ngẩn ra, sắc mặt hơi biến đổi. Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy giấc mơ kì quái đó. Trong mơ, cô thấy mình cùng một người đàn ông không nhìn rõ mặt liều chết quấn lấy nhau… Khi tỉnh khỏi giấc mộng, thấy đáy quần lót ẩm ướt, toàn thân mỏi nhừ, cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ không sao chịu nổi.
Cô chưa từng có dục vọng, thế mà lại mơ thấy giấc mộng này, thật sự có chút bực bội. Thậm chí cho dù cô có thức đến nửa đêm hay gần sáng mới ngủ, dù mệt gần chết đi chăng nữa thì thỉnh thoảng vẫn mơ thấy giấc mơ đó. Hôm nay không cẩn thận còn để Đại Võ ngửi thấy mùi.
Vờ như không nghe thấy câu hỏi của Đại Võ, cô hỏi ngược lại:
“Đội phó! Sáng sớm
không lo luyện binh còn đến chỗ tôi làm gì?”
Đại Võ sực nhớ ra, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nói:
Đại Võ sực nhớ ra, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nói:
“À! Tôi đến để báo cáo
tình hình chiến sự… Rạng sáng ngày hôm nay, một đội tuần tra nhỏ gồm mười người
của chúng ta đã bị đám binh lính loài người giết sạch. Thi thể đang để ở Thành
Đông.”
Đội trưởng đang rửa mặt bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đại Võ, hỏi:
Đội trưởng đang rửa mặt bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đại Võ, hỏi:
“Loài người
ư?”
Hai người lập tức xuống lầu, vừa mới tới tầng hai, Đại Võ đột nhiên kéo cánh tay đội trưởng. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức thấy trên khuôn mặt ngăm đen của anh chàng bán thú lực lưỡng tràn ngập vẻ chân thành tha thiết.
“Mộ Triều…”
Hai người lập tức xuống lầu, vừa mới tới tầng hai, Đại Võ đột nhiên kéo cánh tay đội trưởng. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức thấy trên khuôn mặt ngăm đen của anh chàng bán thú lực lưỡng tràn ngập vẻ chân thành tha thiết.
“Mộ Triều…”
Anh ta đột nhiên dịu giọng gọi tên cô.
“Nếu như cô cần, tôi, và còn
năm ngàn binh lính ngoài kia nữa, bất cứ ai, bất cứ lúc nào, cũng sẵn lòng cùng
cô giao phối.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment