CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 03: DỤC VỌNG CỦA LOÀI THÚ 3
Giáo sư Tiết nhíu mày, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc bình nhỏ đựng chất lỏng
màu đen, sau đó quăng ra ngoài qua lỗ thông hơi cực nhỏ trên cánh cửa, rồi lại
dùng một tấm thép bịt chặt lỗ thông hơi đó lại.
Ngoài phòng, rất nhanh đã không còn tiếng động nào nữa.
Ông ta gỡ tấm thép, nhìn ra bên ngoài, thấy lũ zombie với khuôn mặt dữ tợn đổ rạp dưới đất, liền cười khẩy một tiếng. Lũ zombie thối tha này sao có thể chống chọi nổi loại khí độc do chính tay ông ta chế tạo? Chỉ có con nhãi ranh trong kia mới dám cho rằng ông ta không thể đối phó nổi lũ zombie thối tha đó, hết đạn cạn lương thật. Thực ra, ông ta chỉ muốn lừa Hứa Mộ Triều tự nguyện chui đầu vào chiếc rương đông lạnh để làm miếng mồi béo bở cho con quái vật kia mà thôi.
Ông ta quay lại chỗ chiếc rương đông lạnh, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, chỉ thấy một màn sương mù màu đỏ tươi. Ông ta không dám bước vào kiểm tra, nhưng cũng không lo lắng chút nào, vì sức tấn công của Quang ảnh thú mạnh mẽ ghê người, hơn nữa nó cũng đã ăn thịt bảy, tám người rồi. Ngay đến nam thanh niên cường tráng còn không chống đỡ nổi, huống chi là một cô gái nhỏ bé. Ông ta chăm chú lắng nghe, trong chiếc rương rõ ràng chỉ có tiếng thở đều đều của Quang ảnh thú, nhịp thở chậm hơn của con người nửa nhịp.
Ông ta hài lòng gật đầu, cô gái này da nhẵn thịt mềm, xem ra đủ để Quang ảnh thú no nê trong vài ngày. Ba ngày sau, quân đội sẽ đến đón ông ta như đã hẹn, lúc đó, ông ta và Quang ảnh thú đều có thể bình yên vô sự rời đi. Nhưng để đảm bảo thịt cô gái luôn được tươi ngon, ông ta vẫn mở hết các máy móc, thiết bị trong rương đông lạnh. Chất hóa học bên trong chiếc rương đủ dùng trong một trăm năm. Dù sao Quang ảnh thú cũng chịu được nhiệt độ thấp, đợi đến nơi an toàn rồi, ông ta sẽ nâng nhiệt độ lên sau.
Đến buổi tối ngày thứ tư, chậm hơn lịch hẹn một ngày, rốt cuộc Giáo sư Tiết cũng chờ được quân cứu viện đến. Đó chính là quân đội trung ương được chính phủ phái đến cứu nhà sinh vật học kiệt xuất nhất thế giới – kẻ đã lừa Hứa Mộ Triều.
Ngoài phòng, rất nhanh đã không còn tiếng động nào nữa.
Ông ta gỡ tấm thép, nhìn ra bên ngoài, thấy lũ zombie với khuôn mặt dữ tợn đổ rạp dưới đất, liền cười khẩy một tiếng. Lũ zombie thối tha này sao có thể chống chọi nổi loại khí độc do chính tay ông ta chế tạo? Chỉ có con nhãi ranh trong kia mới dám cho rằng ông ta không thể đối phó nổi lũ zombie thối tha đó, hết đạn cạn lương thật. Thực ra, ông ta chỉ muốn lừa Hứa Mộ Triều tự nguyện chui đầu vào chiếc rương đông lạnh để làm miếng mồi béo bở cho con quái vật kia mà thôi.
Ông ta quay lại chỗ chiếc rương đông lạnh, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, chỉ thấy một màn sương mù màu đỏ tươi. Ông ta không dám bước vào kiểm tra, nhưng cũng không lo lắng chút nào, vì sức tấn công của Quang ảnh thú mạnh mẽ ghê người, hơn nữa nó cũng đã ăn thịt bảy, tám người rồi. Ngay đến nam thanh niên cường tráng còn không chống đỡ nổi, huống chi là một cô gái nhỏ bé. Ông ta chăm chú lắng nghe, trong chiếc rương rõ ràng chỉ có tiếng thở đều đều của Quang ảnh thú, nhịp thở chậm hơn của con người nửa nhịp.
Ông ta hài lòng gật đầu, cô gái này da nhẵn thịt mềm, xem ra đủ để Quang ảnh thú no nê trong vài ngày. Ba ngày sau, quân đội sẽ đến đón ông ta như đã hẹn, lúc đó, ông ta và Quang ảnh thú đều có thể bình yên vô sự rời đi. Nhưng để đảm bảo thịt cô gái luôn được tươi ngon, ông ta vẫn mở hết các máy móc, thiết bị trong rương đông lạnh. Chất hóa học bên trong chiếc rương đủ dùng trong một trăm năm. Dù sao Quang ảnh thú cũng chịu được nhiệt độ thấp, đợi đến nơi an toàn rồi, ông ta sẽ nâng nhiệt độ lên sau.
Đến buổi tối ngày thứ tư, chậm hơn lịch hẹn một ngày, rốt cuộc Giáo sư Tiết cũng chờ được quân cứu viện đến. Đó chính là quân đội trung ương được chính phủ phái đến cứu nhà sinh vật học kiệt xuất nhất thế giới – kẻ đã lừa Hứa Mộ Triều.
Mặc dù chỉ là một tiểu đội nhỏ gồm sáu người nhưng ai cũng được trang bị vũ khí hết sức đầy đủ. Sau khi xuống khỏi chiếc xe việt dã, họ nhanh chóng dò tìm tín hiệu của những người còn sống. Giáo sư Tiết rất yên tâm, mở cửa phòng thí nghiệm dưới lòng đất cho họ vào. Sáu quân nhân vũ trang đầy đủ sải bước tiến vào, cầm súng cẩn thận dò xét xung quanh, sau khi xác định trong phòng chỉ có một mình Giáo sư Tiết, bọn họ mới bỏ súng xuống.
“Đi thôi! Các cậu chậm chạp quá! Giúp tôi chuyển tất cả những thiết bị này lên xe đi!”
Giáo sư Tiết nói.
Tay chỉ huy ngẩng đầu lên. Bên dưới chiếc mũ quân nhân là đôi mắt sâu thẳm màu xanh biếc, những hoa văn kim loại hình bướm trải rộng trên làn da tái nhợt, trắng xanh. Hắn nhếch miệng cười, nhìn thẳng vào Giáo sư Tiết, nói:
Tay chỉ huy ngẩng đầu lên. Bên dưới chiếc mũ quân nhân là đôi mắt sâu thẳm màu xanh biếc, những hoa văn kim loại hình bướm trải rộng trên làn da tái nhợt, trắng xanh. Hắn nhếch miệng cười, nhìn thẳng vào Giáo sư Tiết, nói:
“Hóa ra là chỉ
còn một người sống, lại còn là một lão già nữa. Thật lãng phí thời giờ của ta.”
Toàn thân Giáo sư Tiết run lẩy bẩy, trong lòng dấy lên nỗi khiếp hãi không gì so sánh được.
“Các ngươi là… zombie ư?!… Các ngươi đã tiến hóa rồi sao?”
Zombie vốn chỉ là những cái xác không hồn, không biết nói và không có suy nghĩ. Ai có thể ngờ, người lính rõ ràng mang những đặc điểm của zombie, đứng trước mặt Giáo sư Tiết lúc này, lại xảo quyệt đến mức có thể ngụy trang thành con người?
“Đúng vậy, chúng tao luôn tiến hóa không ngừng.”
Zombie vốn chỉ là những cái xác không hồn, không biết nói và không có suy nghĩ. Ai có thể ngờ, người lính rõ ràng mang những đặc điểm của zombie, đứng trước mặt Giáo sư Tiết lúc này, lại xảo quyệt đến mức có thể ngụy trang thành con người?
“Đúng vậy, chúng tao luôn tiến hóa không ngừng.”
Gã quân nhân nắm lấy cổ Giáo
sư Tiết, vặn nhẹ một cái.
Năm phút sau.
Sau một loạt âm thanh tàn nhẫn, thô bạo như dã thú xé thịt con mồi, sáu gã quân nhân chậm rãi lau khô vết máu nơi khóe miệng. Trên mặt đất chỉ còn lại một đống xương trắng ởn. Trong lúc những tên khác thu gom những thứ hữu dụng thì gã chỉ huy lại chú ý tới chiếc rương đông lạnh khổng lồ nằm ở giữa phòng.
Hắn bước tới gần, vừa chạm tay vào liền bị cảm giác lạnh thấu xương bủa vây, vội rụt tay lại. Hắn ghé mắt nhìn vào trong qua ô cửa sổ nhỏ trên thành rương, chỉ thấy một màn sương trắng mịt mờ, lạnh ngắt, mơ hồ còn lộ ra vài dải màu đỏ như máu, ngoài ra không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.
“Đi!”
Năm phút sau.
Sau một loạt âm thanh tàn nhẫn, thô bạo như dã thú xé thịt con mồi, sáu gã quân nhân chậm rãi lau khô vết máu nơi khóe miệng. Trên mặt đất chỉ còn lại một đống xương trắng ởn. Trong lúc những tên khác thu gom những thứ hữu dụng thì gã chỉ huy lại chú ý tới chiếc rương đông lạnh khổng lồ nằm ở giữa phòng.
Hắn bước tới gần, vừa chạm tay vào liền bị cảm giác lạnh thấu xương bủa vây, vội rụt tay lại. Hắn ghé mắt nhìn vào trong qua ô cửa sổ nhỏ trên thành rương, chỉ thấy một màn sương trắng mịt mờ, lạnh ngắt, mơ hồ còn lộ ra vài dải màu đỏ như máu, ngoài ra không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.
“Đi!”
Hắn không có hứng thú nghiên cứu bên trong rốt cuộc có thứ gì, liền dẫn
thuộc hạ rời khỏi phòng thí nghiệm.
Chiếc máy phát điện duy nhất cũng bị bọn chúng mang đi, toàn bộ phòng thí nghiệm trong nháy mắt chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Đó là mùa thu năm 2012, năm đầu tiên bùng nổ chiến tranh zombie.
Chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, có biết bao người đã đi ngang qua đây, cùng vô số chiến dịch đã diễn ra. Dần dần, nơi đây chính thức trở thành một phế tích, rác rưởi, thi thể chất chồng như núi, chiếc rương đông lạnh bị vùi sâu dưới lòng đất, không một ai biết đến. Càng không ai biết được, có một cô gái nhỏ tên là Hứa Mộ Triều cùng một con quái vật với biệt danh “Quang ảnh thú” đang bị chôn sâu dưới lớp đất này.
Mãi đến một trăm năm sau.
Chiếc máy phát điện duy nhất cũng bị bọn chúng mang đi, toàn bộ phòng thí nghiệm trong nháy mắt chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Đó là mùa thu năm 2012, năm đầu tiên bùng nổ chiến tranh zombie.
Chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, có biết bao người đã đi ngang qua đây, cùng vô số chiến dịch đã diễn ra. Dần dần, nơi đây chính thức trở thành một phế tích, rác rưởi, thi thể chất chồng như núi, chiếc rương đông lạnh bị vùi sâu dưới lòng đất, không một ai biết đến. Càng không ai biết được, có một cô gái nhỏ tên là Hứa Mộ Triều cùng một con quái vật với biệt danh “Quang ảnh thú” đang bị chôn sâu dưới lớp đất này.
Mãi đến một trăm năm sau.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment