CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 02: DỤC VỌNG CỦA LOÀI THÚ 2
Giáo
sư cười, vỗ nhẹ vào chiếc rương nhốt Quang ảnh thú rồi nói:
“Đây là một chiếc
rương đông lạnh. Nó được chế tạo từ những chất liệu cao cấp nhất dành cho tàu
vũ trụ, có thể duy trì sự sống trong trạng thái hôn mê ở nhiệt độ cực thấp. Nếu
có nguy hiểm, chúng ta sẽ chui vào trong đó, cùng Quang ảnh thú ngủ đông vài chục
năm, chờ đến khi lũ zombie bị tiêu diệt hết rồi ra ngoài.”
Người đông lạnh ư? Hứa Mộ Triều bán tín bán nghi, chỉ có thể hi vọng rằng ông Giáo sư này không bị điên mà thôi!
Đương nhiên, Giáo sư Tiết không hề điên.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộ Triều còn chưa kịp nghiệm chứng tính khả thi của chiếc rương đông lạnh đó thì một đoàn zombie đã tràn vào, vây quanh phòng thí nghiệm. Có vẻ như mấy tên zombie chạy thoát hôm qua đã trở về gọi đồng bọn tới tấn công. Không biết bọn chúng tìm đâu ra một cây cột thép khổng lồ, liên tục nện mạnh vào cánh cửa kim loại của phòng thí nghiệm. Nửa giờ sau, trên cánh cửa kim loại xuất hiện một lỗ thủng lớn, chẳng mấy chốc mà bị phá tung.
Đạn dược của Giáo sư đã dùng hết từ ngày hôm qua, ông ta cắn răng, nói:
Người đông lạnh ư? Hứa Mộ Triều bán tín bán nghi, chỉ có thể hi vọng rằng ông Giáo sư này không bị điên mà thôi!
Đương nhiên, Giáo sư Tiết không hề điên.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộ Triều còn chưa kịp nghiệm chứng tính khả thi của chiếc rương đông lạnh đó thì một đoàn zombie đã tràn vào, vây quanh phòng thí nghiệm. Có vẻ như mấy tên zombie chạy thoát hôm qua đã trở về gọi đồng bọn tới tấn công. Không biết bọn chúng tìm đâu ra một cây cột thép khổng lồ, liên tục nện mạnh vào cánh cửa kim loại của phòng thí nghiệm. Nửa giờ sau, trên cánh cửa kim loại xuất hiện một lỗ thủng lớn, chẳng mấy chốc mà bị phá tung.
Đạn dược của Giáo sư đã dùng hết từ ngày hôm qua, ông ta cắn răng, nói:
“Chúng
ta vào trong rương đông lạnh kia thôi.”
Hứa Mộ Triều chỉ do dự trong nửa giây, sau đó quả quyết gật đầu. Cô chỉ có thể tin tưởng vào con đường sống duy nhất này mà thôi.
Đứng trước chiếc rương kim loại, Giáo sư Tiết nói:
Hứa Mộ Triều chỉ do dự trong nửa giây, sau đó quả quyết gật đầu. Cô chỉ có thể tin tưởng vào con đường sống duy nhất này mà thôi.
Đứng trước chiếc rương kim loại, Giáo sư Tiết nói:
“Bây giờ tôi mở cửa, cô phải
nhanh chóng chạy vào trong.”
Hứa Mộ Triều nhấc một chân lên rồi lại bỏ xuống, hỏi:
Hứa Mộ Triều nhấc một chân lên rồi lại bỏ xuống, hỏi:
“Ngài không vào cùng với
tôi sao?”
Giáo sư Tiết nói:
Giáo sư Tiết nói:
“Phải có người ở bên ngoài điều khiển hệ thống bảo vệ. Ngộ nhỡ
lũ zombie xông vào đây thì chúng ta không sống nổi đâu. Nhanh lên! Giúp tôi
trông nom Quang ảnh thú thật tốt nhé!”
Hứa Mộ Triều nghe ông ta nói với vẻ thành khẩn như vậy, lại liếc mắt nhìn con thú nhỏ đang nằm co ro trong góc rương, gật đầu với tâm trạng trĩu nặng. “Bảo trọng!”
Vừa bước vào chiếc rương đông lạnh khổng lồ đó, cánh cửa sau lưng cô lập tức đóng lại, nhanh đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, một mùi hương hết sức kì quái, rất giống với mùi xác chết đã thối rữa xộc thẳng vào mũi cô. Nhưng trong rương rõ ràng chỉ có mỗi con thú nhỏ kia, vậy thì thứ mùi đó từ đâu mà có?
Hứa Mộ Triều hết nhìn con thú nhỏ dường như đang say ngủ kia lại quay đầu nhìn về phía Giáo sư Tiết bên ngoài cánh cửa, chợt thấy ông ta nở một nụ cười cổ quái. Trong lòng cô lập tức dấy lên một cảm giác vô cùng bất an. Tại sao ông ta lại cười như vậy? Ánh mắt hưng phấn và bộ dạng thỏa mãn kia là có ý gì?
Lúc này, ánh mắt của lão Giáo sư lướt qua cô rồi nhìn thẳng xuống Quang ảnh thú, lão cất giọng đầy vẻ trìu mến:
Hứa Mộ Triều nghe ông ta nói với vẻ thành khẩn như vậy, lại liếc mắt nhìn con thú nhỏ đang nằm co ro trong góc rương, gật đầu với tâm trạng trĩu nặng. “Bảo trọng!”
Vừa bước vào chiếc rương đông lạnh khổng lồ đó, cánh cửa sau lưng cô lập tức đóng lại, nhanh đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, một mùi hương hết sức kì quái, rất giống với mùi xác chết đã thối rữa xộc thẳng vào mũi cô. Nhưng trong rương rõ ràng chỉ có mỗi con thú nhỏ kia, vậy thì thứ mùi đó từ đâu mà có?
Hứa Mộ Triều hết nhìn con thú nhỏ dường như đang say ngủ kia lại quay đầu nhìn về phía Giáo sư Tiết bên ngoài cánh cửa, chợt thấy ông ta nở một nụ cười cổ quái. Trong lòng cô lập tức dấy lên một cảm giác vô cùng bất an. Tại sao ông ta lại cười như vậy? Ánh mắt hưng phấn và bộ dạng thỏa mãn kia là có ý gì?
Lúc này, ánh mắt của lão Giáo sư lướt qua cô rồi nhìn thẳng xuống Quang ảnh thú, lão cất giọng đầy vẻ trìu mến:
“Quang ảnh thú à Quang ảnh thú, bảo bối
đáng thương của ta, rốt cuộc ngày hôm nay cũng có thức ăn tươi sống cho ngươi rồi…
Đau lòng chết mất! Cứ từ từ mà thưởng thức nhé! Thịt con bé này hẳn là mềm như
rau vậy đó!”
“Ông…”
“Ông…”
Hứa Mộ Triều dường như không tin nổi vào tai mình, hóa ra mục đích ông
ta cứu cô là vì muốn biến cô thành thức ăn cho con quái vật này ư? Đây vốn là một
cái bẫy!
Cô rút con dao ra, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh như băng, trong giọng nói trấn tĩnh lộ rõ vẻ uy hiếp:
Cô rút con dao ra, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh như băng, trong giọng nói trấn tĩnh lộ rõ vẻ uy hiếp:
“Tôi không phải loại phụ nữ yếu đuối như ông tưởng đâu!
Thả tôi ra mau!”
“Hừ! Tao đã cứu mày một mạng, chẳng lẽ mày không thể lấy thân báo đáp sao?”
“Hừ! Tao đã cứu mày một mạng, chẳng lẽ mày không thể lấy thân báo đáp sao?”
Lão
Giáo sư cười nham hiểm.
“Gừ…”
“Gừ…”
Phía sau Hứa Mộ Triều đột nhiên truyền đến tiếng gầm nặng nề, trầm thấp.
Cô nhanh như cắt xoay người lại. Hóa ra con thú nhỏ nãy giờ vẫn yên lặng đã nhận
thấy sự thay đổi xung quanh, nó chậm rãi mở đôi cánh đỏ như máu ra, từ từ đứng
lên, để lộ những bắp thịt rắn chắc trên cơ thể, móng vuốt và hàm răng trắng muốt,
sắc nhọn như dao. Nó ngẩng chiếc đầu người lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều,
đôi mắt màu xanh lam lóe sáng, lạnh lẽo, đáng sợ nhưng cũng đẹp đến ma mị.
Hứa Mộ Triều chợt hiểu ra, nó muốn ăn thịt cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô, nó biết cô chính là món mồi ngon của nó.
Nhưng sao cô có thể chết ở nơi này được? Trải qua muôn vàn khổ cực, không chết trong tay lũ zombie mà lại chết trong tay lão Giáo sư biến thái và con quái vật này ư?
“Grào…”
Hứa Mộ Triều chợt hiểu ra, nó muốn ăn thịt cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô, nó biết cô chính là món mồi ngon của nó.
Nhưng sao cô có thể chết ở nơi này được? Trải qua muôn vàn khổ cực, không chết trong tay lũ zombie mà lại chết trong tay lão Giáo sư biến thái và con quái vật này ư?
“Grào…”
Con quái vật gầm lên một tiếng rồi lao về phía Hứa Mộ Triều.
“A…”
“A…”
Hứa Mộ Triều cũng điên tiết, trợn mắt, cầm dao liều mạng lao về phía con
quái vật.
Sau khi dụ dỗ Hứa Mộ Triều chui vào chiếc rương đông lạnh khổng lồ, tâm trạng của lão Giáo sư vô cùng tốt. Ông ta vốn định theo dõi toàn bộ quá trình Quang ảnh thú xé xác con mồi, nhưng tiếng động do lũ zombie gây ra càng lúc càng lớn, chắc bọn chúng đã phá được cánh cửa hầm tầng một rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com
Sau khi dụ dỗ Hứa Mộ Triều chui vào chiếc rương đông lạnh khổng lồ, tâm trạng của lão Giáo sư vô cùng tốt. Ông ta vốn định theo dõi toàn bộ quá trình Quang ảnh thú xé xác con mồi, nhưng tiếng động do lũ zombie gây ra càng lúc càng lớn, chắc bọn chúng đã phá được cánh cửa hầm tầng một rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment