CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 18 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 18:
- Bữa sáng muộn đấy em gái.
Tùng mỉm cười nói, mắt
không chừng liếc sang Thảo Nhi.
- Anh Khánh đâu rồi?
Linh ngạc nhiên hỏi.
- Nó có hẹn khám với một ông lớn nên về rồi.
Tùng đáp
hờ hững.
Thảo Nhi cố nén một tiếng thở dài thất vọng.
- Nghe nói em chính là người đã giúp đỡ Long dạo trước
đúng không?
Tùng chợt quay sang cô.
- Anh là Tùng, bạn của Long, tên em là gì?
- Cô bé tên Thảo Nhi.
Linh xen vào
- Cái kiểu nói chuyện
của anh làm em sởn hết cả gai ốc lên rồi.
Tùng chưa kịp đáp lại thì Long lên tiếng:
- Chiếc xe đã về đến Hà Nội rồi, mày qua công ty bảo
hiểm lo thủ tục cho tao đi.
- Ừ, vậy tao đi một lát sẽ quay lại.
Tùng chào hai cô gái và đi luôn. Trong phòng chỉ còn lại
ba người. Trong khi Tú Linh thao thao bất tuyệt về mấy thứ liên quan đến xe cộ
thì Long ngồi ăn một cách ngon lành. Chợt có tiếng gõ cửa rất nhẹ và lịch sự.
Long buông thìa, nói với Linh:
- Ra mở cửa giúp tôi đi.
Tú Linh vui vẻ đứng dậy. Long quay sang nói với Nhi, vẫn
một mực im lặng nãy giờ:
- Cô giúp tôi đem bỏ nó vào thùng rác trong bếp rồi
giúp tôi lấy cái áo sơ mi ở trong tủ. Chiếc áo này toàn mùi thuốc sát trùng,
tôi không thở được.
Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Khi mang áo ra cho
Long, cô giật mình thấy Năm Đại Bàng đang ngồi lù lù trên ghế, còn Tú Linh thì
không thấy đâu. Hôm nay, Năm Đại Bàng ăn mặc có hơi khác. Tóc anh ta chải cụp
xuống và anh ta bận một chiếc áo sơ mi hơi nhăn nhúm, một chiếc quần bò bụi. Nếu
không có vết sẹo dài cắt ngang mà thì không ai dám cho rằng anh ta là một đại
ca giang hồ có tiếng. Có lẽ hắn cố ăn mặc một cách lương thiện nhất khi đến
đây. Cô đưa mắt nhìn Long, hỏi trống:
- Chị Linh đâu rồi?
- Về rồi. Ở nhà cô ta có việc gì đó.
- Nếu không có việc gì thì em cũng về đây.
Cô vơ vội
cái túi xách ở trên ghế.
- Khánh nói nếu cô không có việc gì quan trọng thì ở lại
đợi nó. Xong việc nó sẽ đến ngay.
- Vậy thì hai anh cứ nói chuyện đi, em ra ngoài một
lát sẽ quay lại.
Cô vừa định quay đi thì Long đã chộp lấy cổ tay cô,
kéo cô ngồi phịch xuống ghế. Anh thản nhiên nói tiếp:
- Cô ở lại giúp tôi gọt táo mời khách ăn đi.
Nhi đưa mắt nhìn Năm Đại Bàng, lúc này vẫn đang ngồi đợi
tiếp tục câu chuyện vừa mới bị cô ngắt quãng. Rồi cô miễn cưỡng kéo đĩa táo lại
gần, bắt đầu gọt, nhưng trong lòng thì vẫn sợ hãi và lo lắng.
- Nghe nói anh bị thương, anh em rất lo lắng
Năm Đại
Bàng lên tiếng, vẫn cái giọng trầm trầm và có uy ấy.
- Nói anh em yên tâm, tôi không sao. Cũng không cần động
tay vào chuyện lần này, tôi sẽ tự giải quyết được.
- Vậy tôi yên tâm rồi. Anh ở lại dưỡng thương cho lành
hẳn rồi hãy ra nhé! Mọi người rất muốn đến thăm anh nhưng sợ làm phiền tới anh.
- Tôi biết anh em có lòng thế là được rồi.
- Vậy tôi đi đây.
Năm Đại Bàng đứng dậy, chào một cách chân thành rồi lại
đội sụp cái mũ lên đầu và đi ra. Nhi nhìn trái táo đang gọt dở trên tay, rồi lại
nhìn Long thắn mắc. Phớt lờ ánh mắt của cô, anh chậm rãi lần cởi từng chiếc cúc
áo. Thảo Nhi thoáng đỏ mặt dù đây chẳng phải lần đầu cô nhìn thấy cơ thể anh
ta. Do bị gãy một tay nên loay hoay mãi anh mới cởi được áo ra. Cô nhận thấy ngực
anh cũng được băng trắng lại. Đặt trái táo xuống, cô hỏi:
- Anh có thể tự mặc áo được không?
- Cô nghĩ tôi vô dụng thế sao?
Long liếc nhìn cô.
- Ngực anh bị sao thế?
- Gãy hai xương sườn. Không sao.
“Vậy mà còn nói không sao ư?”
Cô thầm nghĩ. Bây giờ
cô mới nhận ra những vết thương cũ của Long đã hoàn toàn biến mất, không để lại
dấu vết gì, dù chỉ là những vết sẹo nhỏ nhất. Cô cứ ngây ra cho đến khi Long ngẩng
đầu lên nhìn cô khiến cô bối rối cúi xuống bổ quả táo vừa gọt xong. Long lại tiếp
tục công việc mà không biểu lộ thái độ gì. Không khí yên lặng làm cô thấy nghẹt
thở, cô đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
- Bố mẹ anh có vẻ rất thương anh đấy chứ? Tại sao anh
không sống cùng họ? Dù sao thì sống bên cạnh những người thân vẫn là tốt nhất mà.
- Tôi không quen.
Long đáp lại, giọng nhẹ bẫng khiến
cô cảm thấy hơi chông chênh.
- Lần đầu tiên em nghe có người nói không quen sống
cùng bố mẹ đấy.
- Cô không biết thì đừng phát biểu lung tung nữa.
Long gằn giọng, cố kết thúc cái chủ đề mà anh rất ghét này.
- Anh luôn cho là tôi rắc rối, không hiểu chuyện. Ít
nhất thì cũng phải cho tôi biết rồi mới đánh giá được tôi có hiểu hay không chứ?
Cô cự lại.
Long lặng thinh. Anh lại bắt đầu cái thái độ khép mình
lại và thờ ơ với xung quanh như bao lần khác. Cô muốn đứng dậy, ra ngoài để
không khí trong phòng bớt căng thẳng, nhưng đúng lúc ấy thì anh lại đột ngột
nói tiếp:
- Họ đã vứt bỏ tôi ngay từ khi tôi còn bé. Họ không có
lý do gì để đòi hỏi ở tôi một thái độ khá hơn cả. Trong thâm tâm họ, tôi chỉ là
một thằng bé láo lếu, ranh mãnh, lười biếng và cứng đầu mà thôi.
Nhi chết sững trước lời bộc bạch của anh. Hình như đôi
mắt luôn cao ngạo kia vừa chùng xuống và có cái gì đó long lanh nơi mi mắt.
Long quay mặt đi. Khi ngoảnh lại, mắt anh lại ráo hoảnh, khô khốc và lạnh nhạt.
- Vậy anh đã lớn lên mà không có sự quan tâm của cha mẹ
sao?
- Nói vậy đủ rồi.
Long dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
Anh lúc nào cũng dừng câu chuyện với cô một cách ngang chừng như thế khiến đôi
khi cô cảm thấy hẫng hụt.
Lại có tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy. Sau cánh cửa là hai
cô gái trông rất đẹp mà cô đoán họ là những người mẫu. Thấy cô, hai người họ ngừng
cười, nhìn nhau rồi cô gái ôm bó hoa hỏi bằng giọng hách dịch:
- Anh Long ở trong này à?
Cô khẽ gật, thế là hai người họ xô cô ra và đi vào.
Hai cô gái ríu rít chào anh rồi ngồi xuống hai bên thành ghế nơi Long đang ngồi.
- Sao hai cô biết tôi ở đây?
- Bọn em biêt tin từ chiều qua. Hỏi mãi mới biết anh ở
đây. Ai cũng lo cho anh hết á.
- Vậy hai cô cứ ngồi đây đi, tôi có cái hẹn với bác sĩ
đi chụp lại não rồi.
Anh lạnh lùng đứng dậy và đưa mắt ra hiệu cho Nhi đi theo
mình.
- Anh sẽ trở lại ngay chứ?
Hai người tẽn tò đưa mắt
nhìn nhau.
- Dĩ nhiên, nếu hai cô có thể chờ.
Thảo Nhi vội theo Long. Nhưng khi thấy anh đi vào
thang máy và xuống thẳng tầng 1 rồi đi ra sân, cô ngạc nhiên hỏi:
- Không phải anh phải đi chụp X- quang sao?
- Cô định ngồi đó nghe họ lải nhải thì cứ quay lại.
- Nhưng anh đâu được phép rời khỏi bệnh viện.
Cô cau
mày.
- Không được rời khỏi đây là ý của họ, còn có ở lại
đây hay không là do tôi quyết định. Tôi nói rồi, nếu cô không đi cùng tôi cũng
không sao…
Không yên tâm với việc để anh ra ngoài một mình trong
tình trạng này, Thảo Nhi mím môi và chạy theo anh ra cổng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment