CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 17 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 17:
Ngồi đối diện với Long là hai người đã đứng tuổi. Mặc
dù trông họ có vẻ giản dị và hơi xoàng xĩnh so với những người giàu có, nhưng
cô vẫn cảm nhận được những nét quý phái, đường bệ từ họ. Ba người ngồi trên ghết
salon dài còn trẻ, một trong ba người chính là Khánh. Kéo cô ngồi vào ghế sau
khi đã hỏi thăm tất cả, Tú Linh nói với hai người già:
- Lâu lắm rồi cháu mới gặp hai bác nhỉ? Trông bác Liên
dạo này trẻ thế?
- Con gái càng lớn trông càng xinh nhỉ? Lại mau mồm
mau miệng nữa.
- Anh không bị làm sao chứ?
Tú Linh nhìn sang Long vẻ
quan tâm.
- Trông anh te tua thê thảm quá đi!
- Cô nhìn thì biết rồi đấy
Anh đáp hời hợt.
- Tính nó thế, cháu đừng chấp nhé!
- Người phụ nữ cười
hiền hậu.
- Hì. Cháu quen rồi bác ạ. Bây giờ mà nghe anh ấy nói
câu: “Anh không sao, cám ơn em.” thì chắc cháu lăn ra đây xỉu mất.
Thảo Nhi cảm thấy cô như người thừa ở đây vì chẳng ai
để ý đến sự tồn tại của cô cả.
- Thôi hai bác phải về đây. Các cháu trông nom Long
dùm hai bác nhé!
Long bướng bỉnh quay đi khi được mẹ mình xoa đầu.
- Tụi con ở đây là được rồi.
Người ngồi bên trái
Khánh đáp.
Không một lời chào, đợi bố mẹ đi rồi, Long quay sang
nhìn Tú Linh:
- Hai người qua quán Ngọc Trai mua giúp tôi một suất
cháo tu hài nhé!
“Hai người” ở đây nghĩa là bao gồm cả Nhi nữa. Tú Linh
nói kháy:
- Vẽ chuyện. Không thích bọn này làm kì đà cản mũi thì
cứ nói luôn ra, mệt anh quá đấy.
- Thôi, năn nỉ cô đó.
Long cười hiền khô khiến Nhi ngỡ
ngàng. Con người này không ngờ khi cười lại dễ thương như thế?
Tú Linh ngúng nguẩy đứng dậy và lôi tuột Nhi đi. Từ đầu
đến cuối trong căn phòng này, cô như diễn một vai câm vậy. Cô cảm thấy lạc lõng
với những người ở đây, kể cả thái độ im lặng của Khánh nữa. Anh bỗng nhiên
trong cô sao mà xa vời quá!
Nhi và Linh đã đi rồi, Long quay lại với vẻ mặt lạnh
lùng thường ngày. Tùng hỏi:
- Cô gái đi cùng Tú Linh là ai vậy?
- Là người đã cứu Long lần trước.
Khánh đáp thay
Long.
- Ra vậy.
Tùng nhếch mép cười.
Không ai trong những người còn lại hiểu câu “ra vậy” của
Tùng có ý nghĩa như thế nào. Người ngồi bên tay trái Khánh hỏi sang một chuyện
khác:
- Vậy vụ này chú tính sao?
Anh ta hỏi hướng vào Long.
- Có kẻ nhất quyết muốn tôi chết.
Long gằn giọng.
- Tao cũng nghĩ vậy. Và chủ mưu rất có thể là…
Tùng bỏ
lửng câu nói.
- Trần Thắng Lợi. Hắn cay cú tao vì tao không những cướp
cái hợp đồng resort ở Cát Bà mà còn ép hắn phải nhả ra một trong những thành quả
của hắn.
- Giết thằng đó là xong, việc gì chú phải nghĩ nhiều.
- Anh học được cách xử lý đó từ bao giờ thế?
Long liếc
nhìn anh ta.
- Chính ngày đó chú đã dạy anh còn gì. Một thời gian
làm ăn ở nước ngoài đã dạy anh rằng hãy đối với phó với kẻ thù bằng chính thủ
đoạn của hắn. Bây giờ anh chẳng sợ những lời đe dọa vu vơ như trước nữa.
- Anh cứ làm một thằng con ngoan cho ông bà già nhờ
đi. Việc của tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Anh hãy chơi đẹp với hắn, đánh bại hắn
ngay trên thương trường ấy. Cái mối thù ngày trước chẳng đáng để anh làm vậy
đâu.
- Long nói đúng đấy, anh Phương.
Khánh gật đầu đồng
tình.
- Bây giờ anh đủ mạnh để hạ hắn mà không cần đến hai bác rồi.
- Hợp đồng cái resort ở Cát Bà tôi giao lại cho anh,
coi như là tôi tạo cho anh bước đà, còn bay được lên hay không anh phải tự dựa
vào sức mình thôi.
- Lâu lắm không gặp lại, không ngờ chú ngày càng giống
bố. Tiếc là chú lại chọn đi con đường khác. Cũng đến lúc chú lo làm ăn đi là vừa
đấy, chú có biết mẹ rất lo cho chú không?
- Cuộc sống của tôi thế nào tự tôi sẽ lựa chọn.
- Được rồi.
Phương đứng dậy
- Anh biết là anh không thể
thuyết phục nổi chú. Chú ở đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại sau. Hai đứa ở lại
với nó nhé!
Lúc này, Tú Linh và Nhi đang trên đường quay trở lại bệnh
viện. Thấy Thảo Nhi cứ im lặng mãi, Linh gặng hỏi:
- Em nghĩ gì mà im lặng ghê thế?
- Em thấy em quá xa lạ với những người trong phòng bệnh
của anh Long, như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.
Cô thật thà
đáp.
- Đấy là em chưa quen thôi mà. Họ đều là những người rất
dễ gần. Người mặc áo sơ mi kẻ ca rô chính là anh Tùng, một người bạn thân khác
của anh Long. Anh ấy là một luật sư. Người còn lại là anh Phương, anh trai của
anh Long.
- Thật thế ạ?
- Chị biết là em sẽ ngạc nhiên mà.
Tú Linh bật cười.
- Đến ngay lần đầu khi gặp họ chị còn không dám tin họ là anh em ruột nữa. Chị
nghe bố chị nói anh Long không giống bố mẹ mà giống một bà dì ruột. Cô ấy rất đẹp,
nhưng đã qua đời từ 3 năm trước rồi. Em biết không, chị suýt trở thành chị dâu
của anh Long đấy.
- Sao cơ ạ?
- Thật đấy. Bố mẹ chị và bố mẹ anh Long muốn kết thông
gia nên muốn chị và anh Phương thành một đôi, nhưng chị đã không đồng ý.
- Tại sao không ạ?
- Vì bọn chị đâu có yêu nhau. Anh Phương sau đó sang
Úc và nghe nói đã lấy vợ bên đó rồi. Hai người họ mới về Việt Nam được vài tuần
thôi.
Nhi im lặng nghe Linh kể về những kỉ niệm của ngày trước,
khi bố mẹ cô nhất định bắt cô lấy Phương. Nhưng như chợt nhó ra điều gì, Thảo
Nhi quay sang hỏi:
- Thế còn Silver Wings và Prince Sun, hai chiếc xe ấy
vẫn ở Cát Bà ạ?
- Không, sáng nay hai chiếc xe sẽ về đến Hà Nội.
Silver Wings hư hại khá nặng. Chiếc xe đó là quà tặng sinh nhật của dì anh Long
nên nó rất quan trọng với anh ấy.
Thảo Nhi thở phào vì cuối cùng Long cũng được bình an.
Nhìn thấy anh vẫn bình thường, thậm chí là có thể ngồi nói chuyện với cái giọng
thường ngày mà cô rất ghét, nhưng cô vẫn thấy vui.
Khi Nhi và Linh về đến bệnh viện thì Phương và đám vệ
sĩ đã rời đi. Khánh cũng không còn ở đấy, chỉ có Tùng đang nằm dài trên salon đọc
báo một cách lười biếng, còn Long đang được mấy cô y tá giúp thay băng ở đầu.
Thấy hai người đi vào, Tùng nhổm dậy, còn Long thì mở mắt ra.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment