CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 19 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 19:
Long gọi taxi cho hai người và yêu cầu ra cầu Long
Biên. Thảo Nhi rất muốn thắc mắc về nơi đến đó, nhưng rồi cô lại không hỏi. Đi
được một lúc, Long yêu cầu người lái xe dừng lại trước một cửa hàng hoa. Một
lúc sau, anh ôm ra theo hai bó hoa thạch thảo tím rất to. Cô quay sang ngạc
nhiên hỏi:
- Sao anh mua nhiều thế?
Long không trả lời. Im lặng một lúc, đột nhiên anh hỏi
lại cô:
- Cô thích hoa gì?
- Hoa hướng dương.
- Tại sao?
- Chẳng tại sao cả. Khi anh yêu ai đó thì làm gì có lý
do nào ngoài yêu yêu đâu. Thích là thích thôi.
Long nhìn cô, hình như một hình ảnh của quá khứ lại ập
đến tâm trí anh. Nhi vẫn tiếp tục:
- Nếu không xin được việc gì, em sẽ làm nghề trồng hoa
để bán. Em sẽ trồng cả một cánh đồng hoa hướng dương. Còn anh, nếu không làm một
kĩ sư điện máy thì anh sẽ làm gì?
- Tôi không biết
Long khẽ đáp.
- Tại sao? Anh phải biết rõ hơn ai hết là anh thích gì
chứ? Người ta lớn lên là nhờ có mơ ước mà.
- Tôi không tin cái triết lý vớ vẩn đó.
Anh hừ giọng
-
Ngoài muốn đua xe ra, tôi chẳng muốn làm gì cả.
- Chẳng lẽ anh chỉ có mỗi ước mơ là đua xe thôi à? Thế
anh sẽ làm gì để nuôi bố mẹ anh, rồi còn vợ con anh sau này nữa chứ?
- Cô thật nhiều chuyện.
- Rõ ràng là anh có ước mơ đúng không? Nhưng anh không
muốn nói ra thì em cũng không ép đâu.
Long im lặng, xe đã đến chân cầu Long Biên. Thảo Nhi
ôm bó hoa trong khi chờ anh trả tiền. Nhìn thấy cái ví của anh, cô lại nhớ đến
hai bức ảnh trong đó. Có lẽ hai người con gái trong hai bức ảnh ấy chính là hai
mối tình khắc cốt ghi tâm của anh. Một cảm giác thật lạ trào lên trong lòng cô,
có cái gì đó đắng đắng nơi cổ họng mà cô không tài nào lý giải được. Mãi đến
khi nghe anh nhắc cô mới lật đật chạy theo. Nhiều người đi qua nhìn theo hai
người, nhất là nhìn Long. Bóng anh trùm gọn lên người cô, dưới cái nắng buổi
sáng muộn. Cô không thể không thừa nhận rằng Long là một chàng trai thực sự hấp
dẫn, với vẻ mặt ngang tàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng cuốn hút. “Liệu có ai nghĩ
hai người là một cặp không nhỉ?” Nghĩ vậy nhưng rồi cô tự cắn vào môi một cái để
chế nhạo và trừng phạt cái ý nghĩ vớ vẩn của mình.
Thảo Nhi vẫn tấp tểnh bước theo anh. Dưới ánh nắng mặt
trời, mái tóc Long đỏ lên một cách kiêu kì, mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng trong
gió. Chiếc áo sơ mi ngắn tay thẳng nếp vì được là lượt tương đối cẩn thận, khác
xa với Hải Long của những lần gặp trước. Mỗi lần gặp anh là cô lại nhận ra anh
khác đi. Lần thứ nhất, anh te tua trong bộ quần áo đầy máu và rách tơi tả. Lần
thứ hai, thứ ba anh giống một tên giang hồ tàn nhẫn. Lần thứ tư ở đảo lại là một
người ham mê tột cùng trò chơi tốc độ. Và hôm nay đây, anh có một cuộc sống gia
đình phức tạp, một nụ cười hiền khô và là một người đàn ông hấp dẫn theo đúng
nghĩa.
Long dẫn cô xuống bãi giữa sông Hồng, rồi lại đi tuốt
về phía cuối bãi. Thảo Nhi đã phải thốt lên ngạc nhiên khi thấy ở đó có một
ngôi mộ xây bằng đá cẩm thạch. Lẽ nào Long mua hoa đến viếng ngôi mộ đơn độc
này? Đúng như cô dự đoán, anh đến trước ngôi mộ và đặt bó hoa lên trên. Cô bước
lại gần hơn và giật mình khi nhìn vào bức di ảnh trên mộ. Chính là một trong
hai cô gái có trong bức ảnh anh giữ trong ví. Bia mộ có ghi tên “Ngô Khánh
Linh”- đúng là mối tình đầu của anh. Chị đã qua đời được 5 năm.
Long cứ đứng lặng mãi trước ngôi mộ, chẳng nói gì cả.
Chưa bao giờ cô thấy gương mặt anh trở nên u uất như vậy, một nét đau buồn có
thể dễ dàng nhận thấy. Nụ cười của người con gái trong bức di ảnh sao mà ấm áp
đến thế. Có lẽ vì thế mà những người đang sống không sao quên được.
Một lát sau, Long dợm bước trở lên cầu, mang theo bó
hoa còn lại. Anh đi tiếp ra tận quãng giữa cầu rồi quăng bó hoa xuống dòng nước
đục ngầu phía dưới. Một vài người nhìn anh hiếu kì, Nhi cũng vậy. Rồi Long tựa
vào thành cầu và cứ đứng mãi như thế. Mất một lúc, anh mới dứt mình ra khỏi tâm
trạng đó và quay sang hỏi cô:
- Tại sao cô lại im lặng?
- Anh hỏi sao cơ ạ?
Cô hỏi lại vì nghĩ mình nghe nhầm.
- Tại sao cô không thắc mắc người trong ngôi mộ đó là
ai? Mọi khi cô nhanh nhảu lắm mà?
- Em sợ nếu em nói ra anh sẽ nổi giận.
Cô ấp úng đáp.
- Tại sao tôi lại nổi giận?
- Vì chắc chắn anh không thích điều này. Khi anh nổi
giận, trông anh rất đáng sợ, nên tốt nhất là em sẽ im lặng.
- À phải, tôi quên mất là chúng ta đã gặp nhau trong
hoàn cảnh như thế nào.
Long vẫn nhìn thẳng ra phía trước.
- Nhưng cô cứ nói đi,
tôi sẽ không nổi giận với cô.
- Thực ra em biết người trong ngôi mộ đó là ai. Lần
trước khi anh bị thương, em đã vô tình nhìn thấy hình chị ấy trong ví của anh.
Chị ấy hẳn là một người quan trọng với anh đúng không?
- Quan trọng ư?
Long lẩm bẩm.
- Bạn gái của anh phải không?
Long im lặng. Có những câu hỏi anh không biết phải trả
lời như thế nào.
- Nếu người mà cô rất tin và yêu một ngày phản bội cô,
thì cô sẽ làm gì?
- Nếu anh học được cách tha thứ thì anh sẽ vượt qua những
chuyện đó dễ dàng thôi.
- Tha thứ ư? Tôi có thể tha thứ cho kẻ đã phản bội tôi
và mang thai với một thằng khác sao?
- Nhưng chị ấy đã phải trả giá.
Giọng cô chùng xuống.
-
Thực ra, không người con gái nào lại không muốn sống trọn đời cùng người mà họ
yêu và sinh con cho họ. Nhưng cũng vì rất nhiều lý do mà họ không thể đạt được
điều mà họ mong muốn. Nếu không phải do hoàn cảnh bắt buộc, em sẽ quyết không
bao giờ rời bỏ người em yêu.
- Vậy cô yêu ai? Người cô mong muốn sẽ sinh con cho là
ai? Huy Khánh à?
Thảo Nhi đỏ mặt không đáp. Đúng là Khánh đã vụt đến
trong tâm trí cô. Nhưng rồi cô vội xua đi hình ảnh đó. Sự việc sáng nay đã khẳng
định cô không thuộc về thế giới của anh.
Không đợi câu trả lời từ cô, Long giục:
- Về thôi, nếu không thì mọi người sẽ náo loạn cả lên
đấy. Sáng nay vất vả cho em rồi.
Long khẽ cười rồi quay người bước đi, cô ngẩn ra một
lúc rồi lại vội vàng chạy theo anh.
Khi Long và Nhi về đến bệnh viện thì Khánh và Tùng
đang đợi ở đó, có vẻ hơi bồn chồn. Điện thoại của cả hai đều bỏ lại ở phòng nên
không biết cả hai đi đâu mà tìm.
Cái thái độ lạnh lùng cố hữu của Long dường như lại trở
về với con người anh. Long chẳng nói gì với cô nhiều nữa mà quay sang giải
thích với hai thằng bạn. Nhìn Khánh cười mà Nhi cứ ngỡ câu chuyện trên bãi biển
mới tối hôm kia đã xảy ra từ lâu lắm, và hình như anh đã quên khoảnh khắc đó của
hai người. Khi người ta mang đồ ăn trưa đến thì cô chào và ra về. Long gật đầu
chào bâng quơ, còn Khánh đứng dậy và nói sẽ đưa cô về.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment