CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 16 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG

CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
chỉ có thể là yêu - hân như
truyenhoangdung
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen

CHƯƠNG 16:


Từ lúc nhìn thấy Huy Khánh trên đảo này, đầu óc cô lúc nào cũng không tập trung vào việc gì được. Lúc nào cô cũng nghĩ đến anh, mong gặp anh hoặc chỉ cần nhìn thấy anh là đủ. Cô mong sao trời nhanh tối để gặp Huy Khánh vì tối nay lớp cô sẽ có buổi giao lưu ngoài bãi biển.

Buổi tối, bãi biển đông nghẹt người. Nhưng lớp của Thảo Nhi vẫn tìm được chỗ ngon lành để tổ chức giao lưu. Nói một cách thẳng thắn thì Khánh là người nổi bật nhất trong đám con trai đi cùng lớp cô lần này. Anh mang cái dáng vẻ của một anh chàng công tử Hà thành chính gốc, đẹp trai, thư sinh, lịch lãm, nụ cười ấm áp chết người. Mấy cô nàng còn độc thân trong lớp biết anh không phải bạn trai của Trang thì ai cũng cố bắt chuyện và làm anh chú ý. Cũng chẳng có gì lạ vì Khánh đạt được mọi tiêu chuẩn của một chàng trai hình mẫu mà cô gái nào cũng mơ đến. Thảo Nhi không thể phủ nhận rằng chính cô cũng bị anh thu hút đến cỡ nào.

Nhìn Huy Khánh ngồi đàn hát trước con mắt thán phục của các cô bạn, Thảo Nhi thấy có gì đó không vui. Cô không muốn những người con gái khác nhìn anh như thế? Cô ghen chăng? Anh ngồi cạnh Trang, đối diện với cô nên ngoài nhìn nhau, hai người không trao đổi với nhau được câu nào đến tận lúc cả bọn chia tay để đi lẻ. Trang và một vài người nữa rủ Khánh và Nhi đi uống nước, nhưng cô từ chối. Cô không chịu được cái cảnh cứ phải nhìn Huy Khánh và không thể nói chuyện tự nhiên với anh trước mặt bọn bạn, đặc biệt là Trang được.

Về đến phòng, Thảo Nhi đi tắm rồi leo lên giường nằm đọc mấy cuốn truyện tranh mà Lâm- thằng con cả của dì Huyền và bằng tuổi cô để lại cả đống trong phòng nó. Đọc được một chốc thì cô ngủ quên, đến tận khi có tiếng chuông báo tin nhắn cô mới tỉnh dậy. Là một số lạ nhưng khi đọc nội dung cô biết ngay là Huy Khánh: "Nếu em chưa ngủ thì ra bãi biển đi, chỗ chúng ta ngồi lúc nãy ấy. Anh đang ở đó. Anh muốn nói chuyện với em, đi một mình nhé!"

Nhắn một tin nhắn trả lời đồng ý, cô đi ngay ra bãi biển. Cô không muốn dối lòng, rằng chính cô cũng mong gặp anh muốn chết đi được.

Thảo Nhi đến chỗ hẹn thì thấy Khánh đang đứng quay mặt ra biển. Cô đứng phía sau anh, lặng im ngắm nhìn phải đến 2 phút, cho đến khi anh quay lại:

- Sao em đến mà không lên tiếng?

Cô không trả lời mà hỏi lại bằng một giọng trêu đùa:

- Anh bị bọn bạn em bỏ rơi rồi à?

- Anh đã chào họ và ra về trước.

- Vậy sao anh còn hẹn em ra đây? Anh nên về nghỉ để ngày mai còn đua chứ?

- Em hỏi tại sao anh nói về nghỉ mà còn hẹn em ở đây à?

 Huy Khánh quay sang nhìn cô, ánh mắt có vẻ bực bội.

- Em đang đùa anh hay thực sự không hiểu đấy?

- Em đùa chuyện gì ạ?

 Cô hơi sợ ánh mắt của anh lúc này.

- Chiều nay em gặp Long à? Anh có nghe Tú Linh kể lại. Hai người đã nói chuyện gì vậy? Anh tưởng em không thích nói chuyện với cậu ta?

- Cũng chẳng có gì. Bọn em tình cờ gặp nhau mà. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?

- Vì anh không thích em nói chuyện với bất kì gã nào khác. Cứ nghĩ đến em đã đi dạo cùng nó chiều nay mà anh thấy trong người khó chịu không thể chịu được rồi, em có hiểu điều đó không?

 Khánh siết lấy vai cô và nói như hét làm cô phải run lên.

- Anh bị làm sao thế? Anh làm em thấy sợ đấy.

- Anh yêu em, Thảo Nhi. Anh thật sự không tài nào lý giải được tình cảm của anh từ phút đầu gặp em, nhưng chính người bạn thân của anh đã chỉ cho anh thấy em ở đâu trong trái tim anh.

 Anh đột ngột kéo cô lại gần và ôm ghì lấy cô.

Thảo Nhi xúc động suýt bật khóc. Hình như cô mong đợi nghe câu nói này lâu lắm rồi. Thấy cô run lên trong vòng tay mình, Khánh vội buông tay, kinh hoảng hỏi:

- Sao người em lại run thế? Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá bối rối mà thôi.

- Không phải đâu.

Cô bối rối quay mặt ra phía biển để che đi sự ngượng ngùng của mình.

- Em hãy suy nghĩ về những lời anh nói nhé! Anh thật lòng quan tâm đến em. 

Ngày mai mình gặp lại, em hãy cho anh một câu trả lời nhé!

Cô gật đầu. Anh tiếp:

- Vậy thôi, em về nghỉ sớm đi. 

 Vậy em về đây. Anh cũng nghỉ sớm đi nhé! Nhất định là phải về đích an toàn đấy. Không cần đưa em về đâu.

Khánh mỉm cười rồi bất ngờ hôn lên trán cô và nói khẽ:

- Chúc em ngủ ngon. Anh rất hy vọng sau này luôn được chúc em ngủ ngon như vậy.

Đi được vài bước anh quay lại nói:

- À mà ngày mai chắc anh không đến đi chơi cùng bọn em được rồi. Có lẽ sáng mai phải chạy thử xe nữa.

 Anh vỗ trán như chợt nhớ ra.

- Vậy câu trả lời của em để đến khi về Hà Nội hãy trả lời anh nhé!

Cô gật đầu cười. Anh cũng cười. Cả hai đều đang vui trong lòng mà không biết rằng chính lời đề nghị định mệnh đó đã làm cả hai rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác nhau trong tương lai.

*****

3 giờ chiều ngày hôm sau, cả lớp chào dì Huyền rồi lên xe về Hà Nội. Thảo Nhi đã nhắn tin cho Khánh và chúc anh an toàn trong cuộc đua. Khi về đến Hà Nội thì trời đã tối mịt, nhưng Nhi thấy bồn chồn vì Khánh không báo cho cô kết quả cuộc thi như đã hứa. Chẳng lẽ đã có chuyện gì không hay xảy ra? 

Không cầm được lòng mình, cô bấm số và gọi cho anh.

- Alô.

Tiếng con gái trả lời làm cô sững sờ. Tại sao lại có giọng nữ đáp lại vào giờ này? Thấy cô im lặng, đầu dây bên kia tiếp:

- Sao em gọi mà không nói vậy Nhi? Chị Linh đây.

Hết sức ngạc nhiên, cô buột mồm:

- Anh Khánh có đấy không chị?

- Vậy em chưa biết gì à?

 Linh ngạc nhiên hỏi lại.

- Anh Khánh đã về Hà Nội ngay chiều nay rồi. Anh ấy đi cùng anh Long mà. Em vẫn chưa biết tin anh Long bị tai nạn trong cuộc đua sao?

- Sao ạ?

  Cô nói như hét

- Anh ấy bị tai nạn ạ? Thế có sao không ạ?

- Chắc là không có gì nghiêm trọng.

 Giọng Tú Linh vẫn điềm tĩnh.

- Anh Khánh đã đi theo trực thăng đưa anh Long về bệnh viện thành phố rồi lại bay thẳng về Hà Nội mà. Chị cũng đang trên đường lái xe về Hà Nội. Có gì sáng mai chị em mình gặp nhau rồi cùng vào thăm anh ấy nhé!

Tú Linh chào cô rồi cúp máy.

Thảo Nhi ngồi phịch xuống giường, mặt cắt không còn hột máu. Nếu nói là cô không quan tâm gì đến Long thì hình như cô đang dối lòng mình. Đặt tay lên ngực, cô khẽ cầu mong anh được bình yên.

Sáng hôm sau, Tú Linh đến đón cô sớm và đưa cô vào bệnh viện, vừa đi vừa kể vắn tắt cho cô nghe về vụ tai nạn. Thì ra trong khi Silver Wings đang dẫn đầu cuộc đua với một tốc độ kinh hoàng thì bất ngờ xuất hiện một chiếc xe gắn máy đi ngược chiều và đối đầu với anh. Long phanh xe lại rất nhanh, kết quả là chiếc xe chồm lên, lao qua hàng rào phân cách và lao thẳng xuống biển. Trong lúc mọi người hoảng loạn cứu Long thì chiếc xe đó đã nhanh chóng chuồn êm không để lại dấu vết gì.

Phòng bệnh của Long là phòng VIP, hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa nhất định không cho Linh và Nhi vào. Sau khi giới thiệu tên và chờ họ vào báo cáo, cả hai mới được vào thăm. Phòng bệnh này giống như một căn hộ riêng vậy. Bên ngoài phòng khách có một bộ bàn ghế salon sang trọng, trên tường là một bức tranh thêu khổ lớn. Lúc này trong phòng có khá nhiều người, trừ Khánh và Long ra, Nhi không biết một ai. Một không khí nặng nề và đáng sợ bao trùm cả căn phòng khiến cho Nhi cảm thấy nghẹt thở. Long ngồi trên một ghế đơn, tay vẫn để nguyên dây truyền nước, tay bên kia bị bó bột, trán thì quấn băng trắng, mặt hơi xây sát.


truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.