CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 15 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 15:
- Hải Long đúng là Hải Long, ngay cả
khi chở người đẹp bên cạnh mà anh vẫn liều mạng như thường. Anh không thấy là
anh đã làm cô bé dễ thương này khóc đấy à?
Một người xuất hiện ngay cạnh cửa
chỗ Thảo Nhi. Cô ngước mắt nhìn và nhận ngay ra chị con gái hỏi đường mình hồi
trưa. Lúc này chị mặc một bộ đồ màu trắng trông rất dễ thương.
- Anh có cần lái xe như thế không?
Như vậy là rất nguy hiểm, đó không phải phong cách của anh.
- Chẳng phải do cô sao?
Long nhếch mép cười hỏi lại.
- Tại tôi thấy anh tăng tốc nên tôi
cũng phấn khích quá, muốn thử anh chơi, không ngờ anh lại đua thật.
- Stylish Girl của cô vẫn sung sức
lắm.
Thảo Nhi ngoảnh lại phía sau. Thì ra
chiếc xe cô gặp lúc trưa chính là chiếc xe nổi tiếng thứ hai sau Windy. Khánh
từng nói chủ nhân của chiếc xe này rất thú vị, thì ra đúng là như vậy. Một cô
gái trẻ đầy cá tính, lại mang một vẻ ngông không thua gì Long cả. Vừa rồi, qua
gương chiếu hậu, Long nhận ra nó đang đuổi theo mình nên đã tăng tốc và đua
ngầm với chiếc xe này. Cô gái trẻ tiếp:
- Mà Silver Wings hình như chạy
không tốt như năm ngoái đúng không? Tăng tốc quá chậm, phanh cũng không tốt
lắm. Tôi vẫn thích Windy hơn, nhưng tiếc là lần này nó vắng mặt.
- Cô về khách sạn trước đi, tôi đưa
cô bé này về đã.
- Không cần đâu.
Thảo Nhi mở cửa xe và bước
xuống
- Tôi sẽ tự về nhà. Tôi nghĩ là tôi
không thể ngồi cùng anh trên chiếc xe đó thêm một phút giây nào nữa.
- Từ đây về đó cô biết bao xa không?
Anh cười nhạt.
- Tôi không quan tâm. Thà thế còn
hơn đi chung với anh.
- Thì ra anh ép người ta đua xe à?
Như thế là không tốt đâu.
Chị con gái bật cười
- Thôi anh cứ về trước đi, tôi sẽ
giúp anh đưa cô bé dễ thương này về.
Long nhìn Thảo Nhi, ánh mắt có chút
hối hận, nhưng rồi anh mím môi và phóng vù đi. Chị con gái quay trở về xe, nổ
máy và đánh lên chỗ cô.
- Lên xe đi em, chị sẽ đưa em về.
Thấy cô còn ngần ngừ, chị tiếp :
- Chị đã hứa với anh Long mà không
giữ lời thì không xong với anh ấy đâu. Vả lại, coi như chị trả công em đã chỉ
đường cho chị hồi trưa.
Thảo Nhi ngồi lên xe ngay ngắn rồi,
quay sang nói:
- Em tưởng chị không nhớ ra chứ?
- Không, chị nhận ra em ngay mà. Chị
là Tú Linh, còn em?
- Em tên Nhi ạ.
- Yến Nhi?
- Dạ không, Thảo Nhi ạ.
- Cái tên nghe hay quá!
- Tại sao chị thích đua xe? Con gái
không hợp với những môn thể thao mạo hiểm này mà.
- Vì chị thích, vẫn có ngoại lệ mà
em. Tại sao em lại ngồi xe với anh Long vậy? Hai người quen nhau à? Sao chị
chưa gặp em bao giờ nhỉ?
- Chị nói Silver Wings là xe của anh
Phong sao?
- Anh Phong là ai?
Tú Linh tở vẻ không hiểu.
- Ý em là anh Long ấy. Xe đó của anh
ta ạ ?
- Tất nhiên. Chẳng lẽ quen anh ấy mà
em không biết Silver Wings là xe của anh ấy sao?
Tú Linh cảm thấy hơi buồn
cười.
- Em tưởng anh ấy là giám sát kĩ
thuật của xe đó hay một nghề gì đại loại như thế?
Cô nhún vai.
- Dĩ nhiên là không rồi.
- Như vậy là ngày mai cả anh ta và
anh Khánh đều đua ạ?
- Em biết cả anh Khánh cơ à? Đặc
biệt nhỉ? Thế mà bọn chị lại chẳng ai biết em cả. À, nghe nói lần trước anh
Khánh dẫn một cô bé lạ mặt đến đại bản doanh của hội đua xe, cô bé đó không
phải là em đấy chứ?
Nhi chỉ khẽ gật đầu. Cô còn chưa hết
shock với cái tin Long chính là chủ của chiếc xe đình đám Silver Wings.
- Suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế em? Chị
nghĩ em phải có gì đó thật đặc biệt vì anh Long có vẻ quan tâm đến em lắm mà.
- Không đâu chị. Em và anh ấy chỉ
quen sơ sơ thôi. Con người anh ta đâu có quan tâm ai ngoài bản thân anh ta đâu
chứ ạ.
- Sơ sơ à?
Tú Linh vẫn có vẻ kinh ngạc
- Thực sự là chỉ thế thôi sao? Đúng
là em chưa hiểu gì về anh Long, đúng không?
- Thực ra em không thích anh ta nên
cũng không cần hiểu. Con người anh ta rất đáng chán ghét, sống không mục đích
hay hoài bão mà chỉ mải mê với những thú vui phù phiếm.
- Em đang ám chỉ cả chị đấy à?
Tú Linh tủm tỉm cười.
- Không ạ, em không có ý nói chị
đâu. Chị thật sự rất đáng mến mà.
Cô vội thanh minh.
- Người không hiểu gì về anh Long
như em mà gần anh ấy được thì quả thật lạ.
Tú Linh chắt lưỡi.
- Riêng cái việc chở em trên
chiếc xe con cưng của anh ấy đã làm chị ngạc nhiên lắm rồi. Xưa nay, anh Long
nổi tiếng là một người có trái tim lạnh. Dù một cô gái có đẹp đến độ nào đi
chăng nữa, dù cả thế giới có nhìn cô ta đầy khao khát thì với anh Long cũng chỉ
như bất kì người nào khác. Rất nhiều cô gái đã phát điên lên bởi ánh mắt hờ
hững vô cảm đó.
- Anh ta ngoài việc đua xe và đi gây
phiền hà cho người khác thì chắc chẳng biết làm gì hơn đâu.
- Đó chỉ là cách nhìn phiến diện của
em thôi. Chứ chị thấy con người anh ấy quả thật rất dễ thương, chỉ là người ta
không hiểu anh ấy nên mới nghĩ vậy. Mà em là người ở đây à?
- Dạ quê ngoại em ở đây. Em đến đây
du lịch cùng lớp. Em đang học ở Hà Nội ạ.
- Hay quá!
Tú Linh reo lên
- Về Hà Nội chị nhất định sẽ tìm và
rủ em đi chơi nhé. Đọc cho chị số phone của em đi.
Cô đọc số.
- Ngồi xe với anh Long sợ lắm đúng
không?
Vừa lưu số Linh vừa hỏi tiếp.
- Dạ.
- Anh ấy vẫn đua như thế đấy. Liều
lĩnh nhưng nói thật là cái phong cách của anh ấy làm mấy cô gái đổ rầm rầm.
- Chị rất thích anh ấy đúng không?
- Không, chỉ là yêu quý và ngưỡng mộ
thôi. Ai mà chẳng thích có một anh bạn trai mà ra đường thấy gái đẹp không thèm
liếc lấy một cái. Anh Long là người như thế đấy. Nhưng chị chỉ đổi với anh ấy
như bạn bè thôi. Cũng có khối cô ghen tức khi thấy chị đi cùng anh ấy và anh
Khánh. Em rồi sẽ quen với chuyện đó. Chiều mai bọn chị đua, em đến xem nhé!
- Dạ không được ạ. Trưa mai bọn em
về rồi. Về Hà Nội rồi chị em mình gặp nhau sau cũng được mà. Chị dừng ở đầu phố
này được rồi ạ.
- Đến rồi à?
- Vâng.
Cô mở cửa và bước xuống xe
- Cảm ơn chị đã đưa em về.
- Đừng ngại, đã là bạn của anh Long,
anh Khánh thì cũng là bạn của chị mà. Em về nhé. Hẹn gặp lại.
Tú Linh vẫy tay và phóng xe đi
thẳng. Khi chiếc xe đi khuất rồi, Thảo Nhi mới thong thả trở về nhà dì Huyền.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment