CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 14 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 14:
Cô quay sang nhìn cặp kính xanh đen
của anh và không biết ánh mắt anh lúc này thế nào?
- Đúng là người ta hay hỏi như thế
để vào chuyện, nhưng anh hỏi vì anh quan tâm đến người con gái anh yêu quý.
Thảo Nhi đỏ mặt quay đi. Cô lảng
sang chuyện khác:
- Em rất bất ngờ khi anh chính là
người mà Trang hay nhắc. Tại sao ngay từ đầu biết bọn em là bạn cùng lớp mà anh
không nói với em.
- Vì anh không thích.
Nhi cau mày vì câu trả lời không mấy
thân thiện của anh. Khánh cười:
- Có lẽ em chỉ chấp nhận cái kiểu
nói ngang này khi nó xuất phát từ Long thôi đúng không? Anh không muốn nói
nhiều về mối quan hệ với bạn em. Anh chỉ muốn em biết một điều, anh nhận lời
bạn em là vì em.
- Vậy còn cuộc đua xe của các anh?
- 4 giờ chiều mai mới đua.
- Không lẽ cuộc đua được tổ chức ở
đây sao?
- Đúng vậy. Cát Bà chính là trường
đua xe Ngư Long nổi tiếng của dân đua xe hơi.
- Thế thì anh đến đây không phải vì
em, cũng không phải vì Trang, đơn giản vì cuộc đua mà thôi.
- Em không tin những lời anh nói à?
Cô chưa kịp đáp thì có tiếng Trang
reo lên từ phía sau:
- Đến đảo rồi. Bãi biển ở đây đẹp
quá! Hai người ở ngoài này à?
- Bảo mọi người chuẩn bị lên đảo
nhé!
Cô cười.
Trang đi vào thông báo cho mọi
người, Huy Khánh tiếp:
- Lần này Long cũng đến đây.
- Em biết. Em có gặp anh ấy trong
gara ô tô khi anh ấy đang xem xét kĩ thuật của Silver Wings. Anh ấy là giám sát
kĩ thuật của chiếc xe đó à? Mà gara đó là của anh phải không?
- Đúng vậy. Em đến đó và gặp nó à?
Nhưng anh đâu có nói cho Trang biết địa chỉ của xưởng xe đó.
- Chỉ là tình cờ bọn em đem xe của
chị nó đến chỗ đó sửa thôi. Lúc đó em đâu có biết, anh ấy cũng không nói gì.
Câu chuyện của cả hai bị ngắt quãng
giữa chừng vì tàu bắt đầu cập bờ. Cả bọn trở về từ vịnh Lan Hạ lúc chiều tà,
mặt trời khuất bóng và không khí đã dịu đi nhiều. Khánh tạm biệt mọi người để
trở về khách sạn và hẹn sẽ quay lại sau bữa tối.
**********
Về đến nhà nghỉ, mọi người rủ nhau
ra biển tắm, chỉ có Thảo Nhi là ở lại cùng dì Huyền sắp bữa tối cho mọi người.
Làm xong cơm tối, cô quyết định đi dạo trước khi mọi người về đông đủ. Đã một
năm rồi cô không về đây nên mọi thứ có vẻ đổi khác đi rất nhiều. Một con đường
nhựa mới mở xẻ ngang qua núi, chạy tít sang phía bãi tắm bên kia. Tò mò, cô đi mãi
theo con đường mới đó.
Đang bước đi, một tiếng còi ô tô làm
cô phải giật thót. Quay đầu lại, cô nhận ra chiếc xe Silver Wings và ngồi sau
tay lái không phải ai khác chính là Long. Hôm nay mui xe đã được hạ xuống. Nhận
ra cô, Long cho xe tấp vào lề đường và dừng hẳn lại.
- Muốn đi dạo chứ?
Cô nhìn anh, lắc đầu:
- Không, em trở về ngay đây thôi.
- Nếu Huy Khánh mời cô thì cô có đi
không? Tôi đang chạy thử xe trước cuộc đua. Nếu cô không thích thì thôi. Tôi
hơi bất ngờ khi thấy cô ở đây, mà những việc làm tôi bất ngờ không nhiều
đâu.
Cô khẽ cười và mở cửa xe ngồi vào.
Long không nói gì nữa, anh nhấn ga phóng đi. Cô quay sang nhìn anh, lúc này vẫn
đang chăm chăm nhìn thẳng về phía trước. Lâu lắm rồi từ sau hôm anh ở phòng của
cô, bây giờ cô mới lại nhìn kĩ gương mặt anh. Vẫn gương mặt lạnh lùng, kiêu
ngạo và đầy hấp dẫn y như lần đầu hai người gặp nhau. Hình như ngay cả khi gặp
nguy hiểm, gương mặt ấy vẫn không bộc lộ bất kì sự yếu đuối nào. Thảo Nhi không
còn cảm thấy sợ Long như những lần trước nữa, thay vào đó là một sự cảm thông.
Mỗi người đều có một vết thương sâu thẳm trong tâm hồn, Long là người phải chịu
hơn một vết thương. Những nét cục cằn, dửng dưng trên gương mặt không thể che
được nỗi đau buồn đến u uất của anh. Long có lẽ đã bị thương rất nhiều, nhiều
đến nỗi tình cảm của anh ta dường như bị chai sạn, nhiều đến nỗi như Khánh nói,
anh thay đổi mọi thứ như chạy trốn những nỗi đau đó.
- Tại sao cô lại ở đây?
- Em đến đây du lịch cùng lớp. Mọi
người đang tắm nên em tranh thủ đi dạo chút.
Cô quay mặt nhìn ra biển.
- Cô thấy nơi này thế nào?
- Giờ em mới biết ở đây có một
trường đua xe nổi tiếng như thế. À quên, chắc anh không biết đây là quê ngoại
em nhỉ? Em cũng ít khi về đây lắm.
- Chúng ta sắp đi vào con đường đua
đó.
- Công việc của anh là giám sát kĩ
thuật cho xe hơi thể thao à? Tại sao anh lại chọn nó?
- Vì đơn giản một người yêu xe thực
thụ phải hiểu được mọi thứ liên quan đến xe.
- Vậy anh có thích đua xe không?
- Tại sao cô cứ hỏi những câu vô
nghĩa như vậy?
Anh hỏi lại.
- Vì thấy anh với anh Khánh có nhiều
sở thích giống nhau.
- Cô hiểu rõ về nó vậy sao?
- Thực ra thì không. Nhưng cũng biết
một vài thứ, ví dụ như hai anh đều thích xe này, đều thích chơi bóng rổ nữa...
Long không nói gì thêm nữa, anh dừng
xe và thắt dây an toàn cho cô rồi mới tiếp :
- Nếu cô sợ thì cứ nhắm mắt lại.
Thảo Nhi lờ mờ đoán ra anh định làm
gì, nhưng cô sợ đến độ không kịp lên tiếng phản đối. Mui xe được kéo lên và cái
mà cô cảm nhận được ngay sau đó là một cái giật mạnh khiến cô bị ép chặt vào
thành ghế. Chiếc xe chồm lên và phóng vọt đi. Cô hét lên. Con đường lúc này
không còn men theo bờ biển nữa mà đã đi cắt vào bên trong, xuyên qua vườn quốc
gia Cát Bà. Mỗi lần đến khúc cua, cảm tưởng chiếc xe lao ngay vào vách núi dựng
đứng hoặc những thanh chắn ven đường, cô lại nhắm chặt mắt và la hét. Thỉnh
thoảng cô đưa mắt cầu cứu Long như muốn anh ta dừng lại nhưng Long vẫn mặc
nhiên nhìn thẳng về phía trước với một sự tập trung cao độ. Cô hét lên:
- Dừng lại mau. Hãy cho tôi xuống.
Cứu tôi với.
Nhưng hình như tiếng hét của cô
không lọt vào tai anh. Tiếng gió, tiếng động cơ xe, tiếng bánh xe nghiến chặt
xuống lòng đường át hoàn toàn tiếng hét của cô. Đi hết đường núi, chiếc xe lại
đi ra con đường ven biển. Đây là một đoạn đường nguy hiểm, các lái xe được yêu
cầu giảm tốc độ khi qua đây, nhưng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ Long đã giảm
tốc độ cả. Nhi tiếp tục la hét, cầu xin, thậm chí cô bắt đầu khóc nhưng Long
vẫn hoàn toàn dửng dưng không để tâm. Cuối cùng, kim đồng hồ cũng giảm dần rồi
chiếc xe dừng lại. Hạ mui xe xuống cho gió lùa qua, Long đưa cho cô chiếc khăn
tay.
Thảo Nhi khóc òa lên vì sợ hãi. Đúng
lúc đó có tiếng con gái ở phía sau làm cả anh và cô phải quay lại.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment