CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 07 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 07:
- Vậy là trong khi cái gã Long gì đó tồi nhất quả đất
này thì bạn thân của hắn lại vô cùng đẹp trai, giỏi giang và tốt bụng chứ gì?
Trang Chim Lợn cắn một miếng dứa thật to rồi nhướn mày hỏi, sau khi nghe Thảo
Nhi kể hết những chuyện gần đây của cô.
Thảo Nhi gật đầu:
- Cũng gần như thế.
- Còn gần như thế cái gì nữa, đúng tiêu chuẩn của mày
rồi nhá! Xử đẹp anh ta đi.
- Điên à?
Cô trợn mắt.
- Điên gì?
Con bạn hếch mũi lên cự lại.
- Như mày nói
thì chẳng phải anh ta cũng có cảm tình với mày sao?
- Đó đơn thuần chỉ là sự thích thú trong chốc lát
thôi. Tao không phải đối tượng mà những người như anh ấy để ý đâu. Hết cái thời
mơ mộng những câu chuyện cổ tích kiểu Lọ Lem rồi.
- Ghê...
Con bạn rụt vai lại một cách điệu bộ
- Mày nói
nghe sởn hết gai ót rồi nè con ranh. Mà anh chàng Dark hỏi thăm mày đấy.
- Dark nào?
Cô ngơ ngác hỏi lại.
- Ơ cái con này, nói lão kia bắt mất hồn mày mà mày
còn cứ chối. Thế quên là tao mới kể cho mày nghe về ông bạn tao mới quen à? Hắn
ta ghé vào thăm blog của tao, rồi làm quen với tao. Hôm qua tao cho lão xem cái
blog của lớp mình, lão ta cứ khen mày dễ thương...
- Tao quan tâm làm gì.
Cô nhún vai
- Thế mày có đi
chơi 30 tháng 4 không?
- Có chứ sao không. Mày định nói là mày bận không đi
được chứ gì. Dẹp đê. Toàn lấy lý do này nọ để trốn không đi chơi cùng với lớp.
Đây có thể là lần cuối cùng lớp mình tổ chức đi chơi trước khi kết thúc thời
sinh viên đấy, liệu hồn mày nhé!
Thấy cô nhăn mặt, Trang tiếp:
- Việc này không có gì để bàn cái nữa. Mày không đi
thì nhớ cạch mặt tao ra nghe chưa con ranh.
Thảo Nhi bật cười trước cái giọng chua ngoa đanh đá của
con bạn.
- Thế chiều nay có đi làm không?
Nó đột ngột chuyển
chủ đề.
- Không, tao làm ca tối thôi, chiều nay tao đi dạy.
- Gớm, làm gì mà tham thế, chả trách mày chỉ còn cái
xác không.
Trang bĩu môi.
Nhà hàng Hương Lan là một nhà hàng có tiếng ở thành phố.
Thảo Nhi đã làm ở đây được 4 tháng, mặc dù công việc vất vả nhưng lương lại rất
khá. Nó được đứng tên bởi một ông chủ lớn, nhưng hình như người đó rất ít khi đến
đây, mà cô chỉ thấy có người quản lý đại diện hằng ngày đến coi chừng việc làm
ăn. Nghe nói ông chủ của nhà hàng này còn có một loạt những nhà hàng khác ở khắp
thành phố này.
Tối nay, khách đến không đông lắm nên cô không phải
luôn chân luôn tay như những ngày cuối tuần, cô đứng tư lự ở một góc và suy
nghĩ mãi về lời đề nghị đi du lịch cùng lớp của Trang. Không phải cô bận đến nỗi
không thể đi được, nhưng cô biết rủ ai đi cùng đây? Cô không phải là người giao
thiệp bạn bè rộng, và bạn trai thân đến độ có thể rủ đi du lịch cùng thì càng
không có. Làm sao mà tụi ở lớp có thể nghĩ ra cái trò oái oăm này cơ chứ? Đành
rằng nếu đi đông thì chi phí sẽ giảm đi rất nhiều, và có con trai đi cùng sẽ
càng vui hơn, nhưng không có nghĩa là bắt buộc mọi người phải có partner.
Suy nghĩ của cô bị cắt đứt bởi một tiếng choang ngoài
phòng ăn. Nó lớn đến nỗi cô đang đứng ở phía trong cũng nghe thấy được. Thảo và
chị Thanh đưa mắt nhìn nhau không hiểu có chuyện gì. Ngay lập tức có tiếng
quát:
- Gọi thằng chủ nhà hàng đến đây xem nào.
- Con ôn này, mày điếc tai à? Mau đi kiếm cái khăn tay
sạch đến đây.
Tiếng Huyền bật khóc nức nở. Thảo Nhi và Thanh chạy
ngay ra. Bốn năm gã đang đứng quanh chiếc bàn gần cửa sổ nhất, rất hung dữ. Có
một kẻ đang ngồi trên ghế, chiếc áo dính đầy nước sốt và trên sàn, ngay dưới
chân hắn là thức ăn bắn tung tóe. Thanh vội xin lỗi rồi cúi xuống thu dọn những
mảnh vỡ trên sàn. Cô thầm lo lắng cho Huyền, bởi lẽ người quản lý ở đây rất
nghiêm khắc, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ là có thể bị đuổi việc rồi, chứ không nói
gì đến nỗi trầm trọng thế này.
Huyền cuối cùng cũng mang được khăn tay đến, nhưng sợ
hãi đến nỗi không dám lại gần người khách mà nó đã vô tình làm đổ thức ăn lên.
Thảo Nhi cầm lấy chiếc khăn, tiến lại từ phía sau người khách đó và vội vàng gạt
thức ăn ra khỏi áo anh ta. Nhanh như chớp, người đó chẳng hề quay lại mà chộp
ngay lấy tay cô nói bằng giọng ra lệnh khô khốc:
- Đừng động vào nó.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng của cô, và như một
phản xạ, Thảo Nhi vội lùi lại khi nhận ra giọng nói to, trầm, luôn ngắn gọn và
đầy sắc thái ấy. Anh ta chính là Hải Long. Không thèm quay lại lấy một cái,
Long buông tay xuống và đưa mắt nhìn bọn xung quanh. Lúc này chị Thanh và Huyền
đã đứng sang một chỗ, cạnh Thảo Nhi, cả hai đều run như cầy sấy. Không hiểu sao
từ lúc nhận ra đó là Long, cô thấy vừa tức giận vừa khinh ghét hắn. Gây chuyện
có lẽ là sở thích đã ngấm vào máu thịt của hắn rồi.
Anh Thái, người quản lý của nhà hàng đi đến với một
thái độ vội vàng. Sau khi quét mắt qua ba nhân viên một lượt tỏ ý không hài
lòng, anh ta đến trước mặt Long, đấu dịu:
- Chúng tôi thành thật xin lỗi quý khách. Nếu quý
khách yêu cầu, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị cho quý khách một bộ trang phục mới,
và bữa ăn tại nhà hàng hôm nay của quý khách sẽ được tính giá ưu đãi nhất. Mong
quý khách sẽ tiếp tục ủng hộ nhà hàng chúng tôi.
Không để ý đến lời xuống nước của người quản lý, Long
nhìn anh ta hỏi bằng một giọng xẵng:
- Anh là Trần Thắng Lợi?
Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán quản lý Thái.
Đây là lần đầu tiên anh nghe có người hỏi thẳng tên của giám đốc mình, và rõ
ràng là với một giọng không có chút thiệ chí nào. Gã thanh niên trẻ này là ai
mà có gan vuốt râu hùm như vậy? Trần Thắng Lợi đâu phải là cái tên để người ta
tùy tiện gọi đâu. Nghe giọng điệu và khẩu khí rất có uy đấy, anh đoán gã thanh
niên mặt non choẹt đang ngồi trước mặt anh kia phải là một tay giang hồ tầm cỡ,
và anh không dám mạo hiểm gọi đàn em đến dọn dẹp như mọi lần nữa.
- Ông chủ chúng tôi hiện không có mặt ở đây.
Anh vẫn
đáp bằng thái độ mềm mỏng.
- Thế không biết gọi hắn tới à? Nói với hắn rằng nếu hắn
không đến đây ngay thì kẻ phơi xác trên cầu vượt Ngã tư Sở đêm nay sẽ là hắn đấy.
Tao không đùa đâu.
Sau khi gọi điện cho ông chủ mình, quản lý Thái quay lại
nhìn Long bằng ánh mắt dò xét. Liệu kẻ gây rối này là ai mà có thể lôi ông chủ
của anh ra khỏi một vụ làm ăn quan trọng như thế được nhỉ?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment