CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 06 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG

CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
chỉ có thể là yêu - hân như
truyenhoangdung
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen

CHƯƠNG 06:

- Em xin khai hết ạ…

Long quay sang Thảo Nhi, tựa hồ như nãy giờ anh không hề thấy sự tồn tại của cô vậy. Mặt cô xanh như tàu lá, tay thì run lên. Long lạnh lùng nói với cô:

- Chúng ta hết nợ. Cô đi đi.

- Anh định làm gì với người này?

 Cô nhìn Hải sẹo vẻ thương tình,

- Anh trông, anh ta bị thương nặng lắm.

- Quá nhiều chuyện không phải là một tính hay đâu.

 Anh ngắt lời cô.

Thảo Nhi lặng ngắt khi nhìn vào đôi mắt chỉ còn sự tàn khốc của Long. Khánh kéo tay cô dắt ra ngoài, nhưng bên tai cô vẫn còn vọng mãi giọng van nài của con người xấu số trong kia.

Ngay cả khi ngồi yên ổn trong một quán café rồi mà Thảo Nhi vẫn chưa hết run. Cô đi cùng anh ra đây như thế nào bản thân cô cũng không nhớ rõ. Khánh cầm lấy bàn tay cô, nói khẽ:

- Anh xin lỗi vì đã đưa em đến đây, để em thấy những cảnh không hay này.

- Đó đâu phải lỗi của anh.

 Cô bừng tỉnh, bối rối rút tay ra khỏi bàn tay của anh chàng nha sĩ.

- Cuộc sống của em quá bình yên nên những góc khuất của xã hội này em chưa hề được chứng kiến. Nếu em sống ở thế giới của nó, em sẽ thấy còn có nhiều chuyện tàn khốc và đáng sợ hơn nhiều. Hơn nữa, một cô gái hiền lành như em càng khó có thể chấp nhận chuyện như thế, nhưng đó là cuộc sống.

- Anh đang biện hộ cho hắn sao?

 Cô hỏi bằng giọng khinh miệt khi một lần nữa cô buộc phải nhớ đến con người tàn nhẫn đó.

- Anh việc gì phải biện hộ.

 Khánh cười

- Đó là sự thật. Nó không phải là người tốt, nhưng cũng không hẳn là xấu.

- Cái người bị đánh đó, anh ta sẽ không sao chứ ạ?

 Cô băn khoăn.

- Nó còn sống để về gặp Long thì coi như số nó lớn rồi, có khi phải thọ đến tám chín mươi tuổi ấy chứ. Nếu không có yêu cầu bắt sống nó về thì chắc giờ này nó đã bị Năm Đại Bàng thịt rồi. Bị vụ này xong chắc nó tởn đến già, chẳng dám ló mặt ra giang hồ nữa.

- Tại sao một bác sĩ như anh lại làm bạn với một tay giang hồ như hắn?

- Với anh thì Long là một người rất đặc biệt. Bọn anh là bạn từ lúc còn bé xíu. Anh hiểu con người nó. Bản thân nó phải mang những vết thương mà không phải ai cũng có thể mang hết được.

- Mà tại sao mọi người lại gọi anh ta là Long vậy? Tên anh ta rõ ràng là Nam Phong mà.

Khánh cười giảng giải:

- Nó căm ghét cái tên khai sinh của mình. Nó tự đặt tên cho mình là Hải Long và bắt mọi người gọi như thế.

- Anh ta vô lý nhỉ?

- Chỉ có hai người được gọi nó bằng tên thật mà thôi.

- Cũng có ngoại lệ cơ ạ?

- Trước đây, Long không giống bây giờ đâu, mặc dù cứng đầu nhưng nó rất ngoan. Chỉ vì hai người con gái đó mà nó mới thay đổi như thế.

- Ai xấu số mà đi yêu hắn thế ạ?

 Cô tròn mắt kinh ngạc.

- Người đầu tiên là Linh. Linh là bạn của anh với Long từ nhỏ, cô ấy chính là bạn thanh mai trúc mã của Long. Hai đứa quấn quýt nhau lắm, đến nỗi người lớn nghĩ mười mươi là hai người đó sẽ lấy nhau. Nhưng cô ấy đã uống thuốc ngủ tự vẫn vào năm thứ ba đại học.

- Vì sao vậy?

 Cô thốt lên sửng sốt.

- Cô ấy có thai, cái thai 4 tháng tuổi...

- Của...ai?

Cô hỏi nhưng nghĩ ngay đến Long.

- Không phải của Long...

 Khánh lắc đầu

- Khi đó nó đang ở rất xa. Sau khi về dự đám tang của Linh, nó bỏ học luôn. Nó tuyệt vọng lao vào các thú vui điên cuồng khác mà không ai cản được. Khi nó đang ở bên bờ vực thẳm thì My Vân xuất hiện. Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang trẻ và đầy tài năng. Họ yêu nhau được chừng một năm thì cô ấy bỏ đi.

- Tại sao?

 Thảo Nhi một lần nữa lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Vì ghen. Cô ấy cho rằng cậu ấy chỉ coi mình như cái bóng của người đã mất. Giá như cô ấy biết nó thật lòng yêu cô ấy. Sự ra đi đó đã đẩy Long vào tình trạng như bây giờ. Nó sống với thái độ trả thù cuộc đời, với con tim đầy những vết cứa, nhưng anh cho rằng trong sâu thẳm con người nó, không một ai có thể đẩy hình bóng của hai người con gái đó ra khỏi nó cả.

- Không ngờ một con người như anh ta mà cũng có quá khứ khó tin như vậy.

 Cô thở dài vẻ cảm thông sâu sắc.

- Nhưng kể ra như thế cũng tội nghiệp cho ai yêu anh ta sau này còn gì, nếu như anh ta không thể quên hai người kia. Chẳng ai sống chung được với một người mà trong tim người đó còn có đến hai người khác nữa.

Thấy Khánh nhìn mình tủm tỉm cười, cô giật mình hỏi:

- Em nói sai gì ạ?

- Không.

 Anh lắc đầu.

- Anh chỉ nghĩ là chúng ta đã nói quá nhiều và quá xa, đến nỗi anh quên mất là anh chưa biết tên em.

Thảo Nhi suýt sặc vì câu nói đó của Khánh. Anh chàng này chuyển chủ đề khéo quá! Không biết anh ta dùng câu chuyện của Long để hỏi sang cuộc sống của cô hay dùng câu hỏi về cô để tránh chủ đề về Long nữa?

- Em tên là Nhi, Thảo Nhi.

- Một cái tên thật hay, quả nhiên giống người.

Cô đỏ mặt. Khánh tiếp :

- Anh rất vui khi gặp và được làm bạn với một cô bé như em. Em làm anh nhớ đến thời sinh viên của mình quá! Đáng tiếc là anh sắp già mất rồi.

Rồi anh nhìn đồng hồ giọng đầy tiếc nuối:

- Đáng ra anh phải mời em đi ăn, nhưng chắc không được rồi. Anh phải quay lại phòng khám vì anh sắp có hẹn với một bệnh nhân quan trọng. Để anh đưa em về nhé!

- Dạ thôi ạ.Anh cứ về lo việc của anh đi. Em đi xe bus được rồi.

- Vậy em tự về nhé! Lúc khác anh sẽ mời em coi như chuộc lỗi vậy.

Thảo Nhi chào anh lần nữa rồi đi bộ ra bến xe bus. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn lúc này nữa, cô không hề muốn lún sâu vào cuộc sống phức tạp của Khánh, mà trong cái thế giới đó có Long, người mà cô căm ghét, nhưng Khánh cứ như một cục nam châm, có một sức hút không sao cưỡng lại được. 


truyenhoangdung.blogspot.com








No comments

Powered by Blogger.