CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 08 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG

CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
chỉ có thể là yêu - hân như
truyenhoangdung
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen

CHƯƠNG 08:


Trong giới làm ăn, ai cũng biết giám đốc Lợi nổi tiếng không chỉ là một người có trực giác nhạy bén trong kinh doanh, mà còn là một kẻ rất bạo tay, không ngại san bằng bất cứ chướng ngại vật nào bằng bất cứ cách nào. Không ai là không nể mặt hắn đến vài phần. Chỉ có những ông chủ lớn thực sự mới dám từ chối bắt tay cùng hắn. Mới đây Lợi bị vợ chồng của tập đoàn Lotus cho ngửi khói trong vụ đầu tư vào dự án xây dựng sân golf ở Ba Vì, hắn còn ôm hận mãi. Mới đây, hắn có được nguồn tin về dự án xây dựng khách sạn ở Cát Bà nên hắn muốn ra tay trước, và hắn tin cái sân golf sẽ cầm chân vợ chồng đại gia Sơn- Liên, và như thế là không còn ai đủ sức để chạy đua với hắn vụ này nữa.

Nhưng nhận được điện thoại của quản lý ở nhà hàng Hương Lan, nhà hàng mang tên vợ hắn, hắn chợt nhận ra hắn đã sa lầy mất rồi. Sau khi chửi một câu rất tục, hắn vội cáo từ khỏi bàn tiệc và lên xe đến nhà hàng Hương Lan. Vừa đi hắn vừa nhẩm tính đến những phương án dỗ ngọt thằng oắt con háu đá kia, vừa nguyền rủa bọn đàn em ngu ngốc ăn rõ nhiều tiền của hắn, chẳng làm xong việc mà còn hò nhau tố cáo gã. Xong việc tối nay rồi hắn không cho thằng nào được sống yên ổn. Một lũ ăn hại.

Khi Lợi đến quán Hương Lan thì Huyền, Thanh và Thảo Nhi đang ở trong phòng quản lý. Ngay lập tức một phòng ăn kín được chuẩn bị để ông chủ tiếp khách. Huyền từ đầu đến cuối vẫn không hết run. Thảo Nhi nói:

- Anh Thái, em nghĩ lần này chỉ là do Huyền không cẩn thận thôi. Anh châm trước cho cậu ấy được không?

- Không được. Dù là lý do gì tôi vẫn phải cho em nghỉ, đó là nguyên tắc.

Thái vừa nói đến đây thì Huyền khóc nấc lên làm anh buộc lòng phải ngừng lại. Anh cau mày lại mãi đến khi Huyền lau nước mắt đi mới tiếp:

- Nhưng tôi sẽ trả em tiền lương những ngày em đã đi làm trong tháng này. Bình thường em sẽ không được nhận tiền đâu, nhưng tôi biết những kẻ đó cũng chẳng tử tế gì. Dù em có làm rơi vỡ đồ hay không thì chúng cũng sẽ tìm ra một lý do để gây sự. Dù sao thì làm việc với tôi còn thoải mái hơn làm việc với ông chủ nhiều. Tôi mong em hiểu cho tôi, vì tôi cũng là người làm công như em. Có thể sau chuyện này tôi cũng phải ra đi.

- Em xin lỗi... Em đã làm liên lụy tới mọi người rồi.

- Không bàn chuyện này nữa.

 Thái đứng dậy

- Tôi nghĩ việc hôm nay cũng đủ rồi. Nhi, em là người khéo tay nhất, hãy mang bông băng vào băng bó lại cho hắn.

- Dạ...

 Cô giật mình hỏi lại.

- Đó là chỉ thị từ ông chủ. Anh thấy em khéo léo nhất nên mọi việc trông cậy vào em. Nhưng nhớ cẩn thận nhé, tên đó rất hung dữ đấy, em không sợ chứ?

- Không sao đâu anh.

 Cô gật đầu

- Em làm được mà.

Thái dẫn Nhi đến phòng của ông chủ trên lầu 4, thực chất là nơi mà ông ta thường tiếp những khách quan trọng sau khi ăn tối tại đây. Vừa bước vào căn phòng, cô đã bị choáng ngợp bởi bộ đèn treo sáng lung linh, những bình hoa bằng gốm sứ và ngọc đặt trên các kệ, một quầy rượu thu nhỏ và những ly uống rượu làm bằng pha lê. Nhưng cái không khí trong phòng đã lôi tuột cô trở lại với thực tại. Mọi người ngồi quanh chiếc bàn tròn, và anh ta quay lưng ra phía cửa. Đối diện anh là ông chủ của cô, và đứng sau ông ta có đến 6 người cao to, bặm trợn và rất hung dữ. Ông chủ cô còn trẻ, cô đoán ông ta mới chừng 45, 46 là cùng, hơi béo nhưng khá đường bệ. Những người đi theo Long khi nãy ngồi cùng bàn với họ. Long đã cố tình làm thế để hạ uy thế của tay giám đốc. 

Thảo Nhi nhận ra cả Năm Đại Bàng, người mà khi nãy cô không thấy.

- Tôi nghĩ vết thương có thể làm cậu thấy khó chịu, nên nó ảnh hưởng đến cả tâm trạng của cậu nữa. Hãy để nhân viên của tôi chuộc lỗi của mình bằng cách thay băng cho cậu, được chứ.

 Giám đốc Lợi bắt đầu ngọt nhạt.

- Ông biết tôi không vội chuyện đó.

 Anh đáp gọn lỏn.

- Tôi cũng không vội, nên tôi có thể đợi cậu.

- Tôi không muốn một kẻ nào đó đến một đĩa thức ăn còn không cầm chắc lại được phép động vào tôi. Hơn nữa, tôi đã hứa với một người là không để thành quả lao động của người đó bị phá hủy. Tôi phải giữ lời hứa của tôi.

Chỉ có 2 người trong phòng hiểu được câu nói đó của anh, đó là chính anh và Nhi. Tự nhiên cô thấy mặt mũi nóng ran, tim hình như cũng đập nhanh hơn. Tại sao cô lại bị những lời của gã này tác động nhỉ ? Lấy thêm dũng cảm, cô bước lại phía sau hắn, nói nhẹ :

- Tôi nghĩ anh không nên để tính ương bướng của mình hại đến sức khỏe của chính bản thân anh.

Hải Long quay lại, trừng mắt nhìn cô. Anh nhận ngay ra giọng nói lúc nào cũng khiêu khích mình. Giám đốc Lợi quát:

- Không được ăn nói như thế với khách, cô mau xin lỗi cậu ấy cho tôi.

Dù nói như thế nhưng câu nói của Nhi dành cho Hải Long làm hắn khoái trá. Tỏ ra dửng dưng với cô, anh ta gật đầu cứng ngắc:

- Nếu ông đã có lòng tốt như thế, tôi cũng xin nhận. Nhưng đừng nghĩ vì thế mà tôi quên mục đích của tôi khi đến đây, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu. Tôi không thể cởi áo ngay ở đây được, có lẽ sẽ làm ông thấy ngứa mắt lắm.

- Chúng tôi có những phòng khác, mời anh đi theo chúng tôi.

 Thái nói xen vào.

Hải Long đứng dậy, nói với Năm Đại Bàng:

- Đợi tôi 10 phút, tôi sẽ quay lại ngay.

Năm Đại Bàng gật đầu và ra hiệu cho một thằng đàn em đi theo anh. Bốn người đi sang một phòng thay đồ và cũng là phòng nghỉ dành cho nhân viên.

- Tại sao cô lại nhận là cô làm? Cô không nghĩ cô sẽ bị đuổi việc à?

Nhi lặng im không đáp. Cô cũng không biết cô đang nghĩ gì lúc này nữa. Cô giận vô cùng khi nghĩ tới việc Huyền vì anh ta mà bị đuổi việc, nhưng rồi khi nhớ lại những gì anh ta nói khi nãy, cô thấy lòng nhẹ đi.

- Nếu biết tôi và cô quen nhau, thậm chí cô chính là người cứu mạng tôi từ tay đàn em của hắn, cô nghĩ cô có thể làm yên ổn ở đây không?

- Tôi chẳng nợ nần gì anh, vì thế hãy để cho cuộc sống của tôi bình yên.

 Cô tức tối mạnh tay hơn làm anh ta cau mặt lại vì đau.

Thấy Long im lặng, cô tò mò:

- Mà ông chủ nhà hàng này chính là người đã ra tay với anh thật à? Vì sao vậy? Chắc anh lại đi chọc phá ông ta chứ gì?

- Chẳng phải tôi đã nói nhiều chuyện không phải là một tính hay sao? Cô sẽ gặp rắc rối nếu cô biết quá nhiều đấy.

- Mà anh đến đây làm gì? Định phá tan nhà hàng này cho bõ tức à? Hay muốn đòi bồi thường?

- Nếu cô là tôi thì cô muốn gì?

 Anh lờ câu hỏi của cô đi.

- Dĩ nhiên là không phải cái cách như anh với đám bạn giang hồ của anh vẫn làm rồi, bạo lực lắm.

- Hừ…

- Thế anh sẽ không làm như thế chứ?

- Vách tường cũng có tai đấy, cô nên về trước đi.

- Tôi đã xong ca làm ở đây đâu. 

Cô nói đến đây thì anh ta đã bỏ ra đến cửa rồi. Cô ngơ ngác trong giây lát vì sự ra đi đột ngột ấy, rồi cô bất chợt thở dài.

Ngồi đợi mỏi mắt mà vẫn không thấy chiếc xe bus nào chạy qua, cô biết là cô đã trễ chuyến cuối cùng rồi. Nãy giờ có ba người xe ôm lượn qua chào mời, và cô nghĩ đó là cách duy nhất cô có thể về nhà vào lúc này. Đi xe ôm buổi tối rất nguy hiểm, mẹ cô đã từng căn dặn như thế, nhưng đâu còn cách nào khác nữa đâu. Nhi đứng dậy nhìn quanh xem có người chạy xe ôm nào không nhưng hoàn toàn không có ai, chỉ có những người chạy xe qua nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Có lẽ họ nghĩ cô đang kiếm khách, một nghề rất phổ biến ở cái thành phố nhộn nhạo về đêm này. Đúng lúc ấy, một chiếc ô tô vừa phóng qua, đột nhiên giảm tốc độ rồi lùi lại. Chiếc xe thể thao màu vàng cam đầy cá tính và sang trọng mà cô đã từng thấy. Chẳng lẽ cô và anh chàng nha sĩ kia có duyên vậy sao? Anh ta đi đâu về vào giờ này mà có thể nhận ra cô đang đứng đây đợi xe bus? Cánh cửa kính hạ xuống, trong xe không phải Huy Khánh mà là Long. Hình như bây giờ anh ta mới từ nhà hàng ra.

- Tôi đang kiếm xe ôm. Anh có thể cho tôi đi nhờ về được chứ?


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.