CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 03 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 03:
Thảo Nhi đọc
địa chỉ. Anh nhắc lại một lần rồi cúp máy ngay. Lại thêm một quãng thời gian im
lặng đến chết người nữa. Cả hai đều không nói câu gì, Thảo Nhi quay ra loay
hoay với đống bài tập trên máy tính. 15 phút sau, có tiếng bấm chuông, cô đứng
dậy ra mở cửa. Xuất hiện trước mắt cô là một anh chàng cao to không kém gã
trong kia, anh ta cận và lối ăn mặc mang phong cách của một thanh niên trí thức
lịch lãm. Mỉm cười chào cô, anh ta hỏi bằng giọng tinh nghịch:
- Xin hỏi
trong đó có một người nào làm em phải phiền lòng và em muốn tống khứ hắn đi
ngay không?
Đoán anh ta
là người mà gã Phong kia gọi đến, cô không cười, cũng không trả lời, chỉ né
người cho anh ta bước vào. Thấy cô im lặng vẻ khó chịu, anh ta lại tiếp tục:
- Chắc nó
làm em bực mình đúng không? Để anh giúp em xua cái bực ấy đi nhé!
Cô vẫn một
mực im lặng. Anh ta bước vào trong phòng, nhìn bạn mình đang ngồi trên ghế, anh
ta quay lại tiếp:
- Thằng bạn
anh không biết nó có phúc gì mà luôn gặp may thế chứ? Lần này không có em thì
không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.
Hình như anh
ta đang cố gắng để cô phải mở lời.
Long cau có
lên tiếng:
- Làm quái
gì mà đến chậm vậy?
- Mày gọi
lúc tao đang khám bệnh cho người ta mà.
- Lại khám
ba vòng cho một con bé tốt mã nào chứ gì?
Thảo Nhi
trợn mắt khi nghe thấy câu đó. Cô thực sự không thể chịu đựng được cái kiểu ăn
nói khó nghe và không coi ai ra gì đó. Anh ta có quyền gì mà dám nói với những
người quan tâm đến anh ta như vậy? Cô muốn túm ngay lấy anh ta mà quẳng ra
ngoài cửa. Không mảy may để ý đến lời châm chọc của bạn, anh chàng bác sĩ vẫn
tiếp tục cười và đưa cho Long chiếc áo sơ mi. Trong lúc đợi Long mặc áo, anh ta
tiến lại phía Thảo Nhi, đưa cho cô một tấm danh thiếp, từ tốn nói:
- Anh là Huy
Khánh, bạn của Long. Rất cảm ơn em đã chăm sóc cho nó. Tiền thuốc và bông băng
anh sẽ hoàn lại cho em đầy đủ. Anh sẽ hẹn em vào một ngày khác để cảm ơn em,
còn bây giờ anh phải đưa nó ra bệnh viện để xem lại những vết thương này đã.
Cô đáp lại,
khô khốc:
- Không cần,
anh cứ đưa hắn ra khỏi đây thật nhanh là coi như đã trả ơn tôi rồi, coi như
chúng ta hết nợ. Tôi không muốn gặp lại mấy người thêm một lần nào nữa.
Long im lặng
không nói gì, còn Huy Khánh thì ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên
có người đáp lại sự cởi mở của anh bằng một thái độ không lấy gì làm nhã nhặn,
mà đó lại là một người con gái. Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến thành sự thích
thú, anh gật đầu:
- Tuân lệnh,
anh sẽ lập tức mang căn bệnh quái ác đã làm em buồn phiền này ra khỏi đây. Anh
biết vì nó nên em mới cau có như vậy, đúng không? Và nếu không có nó chắc em
hẳn là một người rất dễ thương.
Lần này cô
thoáng đỏ mặt. Nhưng khi mắt cô chạm vào đôi mắt sâu đầy gai góc của Long, cô
lại trở về với thái độ ban đầu, thái độ mà ai cũng biết là không thể thỏa hiệp.
Trước khi bước ra cửa, anh ta cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe, dù là
rất nhỏ, cứ như anh ta chưa bao giờ phải nói ra câu đó vậy:
- Cảm ơn.
Khi cô hiểu
ra câu nói đó thì họ đã ra khỏi nhà và tiếng bước chân họ chầm chậm đi xuống
cầu thang. Cô khẽ thở dài và chợt tự hỏi:
“Tại sao một người như hắn lại có
những người bạn tốt và tử tế như thế được nhỉ?”
***
Ngồi trên xe
hơi, Long quay ra phía cửa kính, khoanh tay một cách lãnh đạm. Dường như quên
hẳn cô gái bé nhỏ trong khu tập thể, đầu óc anh đang đuổi theo một suy nghĩ
khác. Khánh ngồi bên cạnh im lặng, khác hoàn toàn với thằng bác sĩ lịch sự, hào
hoa và ưa nói chuyện vừa rồi. Khánh cũng biết, với Long, mọi sự im lặng là tốt
nhất.
- Thằng Vinh
ổn chứ?
Cuối cùng, Long mới chịu nói chuyện.
- Nó bị
thương nặng lắm, nhưng còn may là hôm qua người dân quanh đó ra tay can thiệp
nên mới không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Tao đã lo cho nó chu tất rồi.
- Ừ… còn lại
để tao lo…
Một giọt mồ
hôi lạnh lăn trên trán Huy Khánh, mỗi lần Long như thế, anh lại thấy lo. Lớn
lên cùng Long từ nhỏ, anh hiểu rõ nhất tính khí của bạn mình. Với Long, mọi thứ
cần sự công bằng, cho và nhận cũng thế. Long ghét nhất là nợ nần, nên những gì
nhận được hôm qua, ngày mai hắn sẽ tìm cách trả cho bằng hết. Anh không thể nào
ngăn cản được cái cách sống bất cần đời và đầy mùi giang hồ của hắn được.
- Hôm qua
biết mày bị nạn, bọn thằng Năm “Đại bàng” đã vào cuộc ngay rồi. Tao vẫn không
hiểu tại sao cái thằng coi trời không bằng cái vung ấy lại chịu đứng dưới một
ai đó nhỉ?
- Ý mày là
gì?
- Không có
gì...
Khánh lắc đầu
- Chỉ là hắn từng tuyên bố sẽ không cúi đầu trước thiên hạ
rồi cơ mà.
- Nhưng hắn
lại chịu cúi mình trước tao chứ gì?
Long cười nhạt.
- Tao đang nghĩ có khi nào
có kẻ tiếp tay cho bọn giang hồ này liên quan đến ông bà già tao không? Vì rõ
ràng chẳng có thằng du côn nào ở cái xứ này là chưa nghe đến danh tao cả.
- Mày nghĩ
là có kẻ muốn hại mày để uy hiếp ông bà già mày sao?
- Mày đừng
quên thằng anh tao qua Úc không phải là đi du học, mà chỉ vì bị đe dọa dữ quá
nên không có gan ở lại thôi. Bọn nó không trực tiếp cản được ông bà già tao thì
dĩ nhiên sẽ nhắm vào tao rồi.
- Một nước
cờ sai lầm...
Huy Khánh lắc đầu cười.
Long không
cười, anh lại quay mặt ra phía cửa kính. Một hình ảnh vừa thoảng đến trong tâm
trí anh, giấc mơ hồi sáng làm tay anh hơi run lên.
No comments
Post a Comment