CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 04 - HÂN NHƯ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
truyenhoangdung |
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 04:
Thảo Nhi đứng nhìn chiếc xe bus chạy qua một cách nóng
ruột, lại thêm một chiếc nữa bỏ bến. Cô đã bị muộn học khi lỡ chuyến xe vừa rồi.
Bên cạnh cô, Thủy, đứa bạn cùng phòng cũng dậm chân đầy bức xúc. Chuyến xe bus
đưa hai người đến trường luôn ở trong tình trạng chật lèn đến ngột ngạt, và khi
đã quá đông thì các chú lái xe phải “ngậm ngùi” mà bỏ bến. Việc này thường
xuyên đến nỗi cô cũng chẳng lấy đó làm bực bội lắm. Thủy thì không phải đi xe
bus thường xuyên như cô. Sáng nào Dũng - bạn trai nó cũng qua đón, hai đứa rủ
nhau đi ăn sáng rồi mới đến trường. Hai đứa học cùng trường, lại cùng lớp luôn
nên lúc nào cũng dính lấy nhau. Hôm nay Dũng bận việc của đoàn trường nên đi từ
rất sớm, không cà kê rẽ qua đón nó được, nó mới chịu đi xe bus cùng Thảo Nhi.
Trong bốn đứa trong phòng thì Thu và Nhi là hai đứa vẫn
chưa có đến một mối tình vắt vai. Thu thì không bận tâm lắm đến bọn “ngốc xít”
như nó vẫn nói về con trai, nó thích chơi bời và đàn đúm bạn bè hơn. Còn Thảo
Nhi thì đơn giản có quá nhiều mối bận tâm hơn là chuyện tình cảm, việc đi học
và đi làm thêm chiếm hết mọi thời gian của cô. Bạn trai Hạnh là Phước- đang làm
cho một công ty marketing. Phước không phải là mẫu người đẹp trai cao ráo như
Dũng, nhưng anh ta thông minh và giỏi giao tiếp cũng như nắm bắt tâm lý người
khác. Cũng chính vì vậy mà tình yêu của họ đến rất nhanh, bây giờ chỉ đợi Hạnh
ra trường là cả hai sẽ làm đám cưới ngay.
Một chiếc xe bus nữa lại đến, mọi người ùn ùn kéo nhau
lên xe, Thủy cũng nhanh chân chen lên trước. Nhi định bước lên theo thì hình
như có ai đó ở phía sau kéo cô lại. Quay đầu nhìn, anh chàng bác sĩ hôm trước
đã đứng ở ngay phía sau cô từ bao giờ và chính anh ta đã kéo cô lại. Xe bus
đóng sập cửa và chạy thẳng. Cô giật tay ra khỏi bàn tay anh ta, giọng có vẻ bực
bội:
- Anh có biết anh vừa làm cái quái gì không thế? Tôi sẽ
trễ hẳn 2 tiết đầu mất.
- Không sao mà.
Huy Khánh lắc đầu cười.
- Anh sẽ đưa em
đến trường, anh có chuyện muốn nói với em nên chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Nói rồi anh ta kéo cô về phía một chiếc xe ô tô màu
vàng cam với những viền đen đầy cá tính đang đậu ở lề đường. Đó là một chiếc xe
thể thao cực đẹp. Cô không rành về xe cộ, nhưng không phải vì thế mà cô không
nhận ra nó phải là một chiếc xe rất đắt tiền. Rất nhiều người qua đường bị lôi
cuốn bởi chiếc xe. Mở cửa cho cô xong, anh ta ngồi vào sau tay lái và nổ máy.
Hơi máy lạnh làm Thảo Nhi co người lại. Chiếc xe chạy êm êm trên đường phố đông
đúc và dĩ nhiên là thu hút ánh mắt của người. Rõ ràng không phải lúc nào trên
đường phố Hà Nội cũng có thể bắt gặp một chiếc xe đẳng cấp như thế này, hơn nữa
màu sắc của nó lại vô cùng chói chang và có phần hơi phô trương.
- Anh đến tìm em có việc gì thế?
Cô tò mò nhìn sang,
gương mặt Huy Khánh nhìn ngang cũng vẫn thật đẹp.
- Nó muốn gặp em.
“Nó” ở đây chắc chắn là Nam Phong rồi, nhưng cô đâu có
ý định sẽ gặp lại anh ta.
- Nhưng em thì không muốn. Nếu anh ta cần trả ơn thì
anh cứ nói với anh ta là em không cần.
- Em đến mà nói với nó ấy. Nó không phải là người xấu
như em nghĩ đâu.
Anh đáp.
- Vả lại, anh cũng muốn em nói chuyện với nó, biết
đâu nó sẽ nghe em.
- Em không hiểu.
Đã ba ngày trôi qua kể từ cái hôm Huy Khánh đưa con
người thô lỗ đó ra khỏi phòng cô, cô cứ nghĩ sẽ không bao giờ phải gặp lại họ nữa.
- Từ hôm qua đến giờ, nó không cho ai động vào những vết
thương của nó cả. Tối qua nó đi gặp những kẻ hôm trước chém hụt nó, nhưng hình
như nó rất bực bội nên không cho anh hay ai đụng vào người.
- Tại sao vậy ạ?
- Hình như thằng cầm đầu chạy được. Nó nói nếu chừng
nào nó chưa thấy được mặt thằng đó thì nó sẽ không gặp ai cả.
- Vậy tại sao anh ta còn đòi gặp em?
Cô thắc mắc.
- Thực ra là nó muốn gặp em từ hôm qua, nhưng hôm qua
bận quá nên anh không qua gặp em được.
Thảo Nhi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi quay sang, đáp:
- Vậy 9 giờ học xong em sẽ tới chỗ anh. Anh cho em địa
chỉ đi.
- Không, anh sẽ tới đón em. Ở đây nhé!
Đã đến cổng trường, Thảo Nhi cảm ơn anh ta và xuống
xe. Nhưng khi đi bộ được một quãng rồi, cô bỗng đứng sựng lại, chết điếng. Làm
thế quái nào anh ta lại biết cô học ở đây trong khi cô chưa hề nói ra nhỉ? Cô
quay lại thì chiếc xe đã đi mất rồi.
Lớp học có vẻ vắng hơn ngày thường, Thảo Nhi vào muộn
nhưng cô giáo vẫn chưa lên lớp. Lại vẫn ồn ào như thường ngày với cái tiếng
chóe lóe của Trang Chim Lợn mà cô có thể nhận ra từ tuốt đầu hành lang. Cả bọn
đang xúm lại đọc cái gì đó, thậm chí Trang Chim Lợn còn đọc to lên bằng cái giọng
lanh lảnh chua hơn giấm của nó, thỉnh thoảng lại cười rộ lên khoái trá. Một lúc
sau cô mới biết bọn bạn đang xúm lại mổ xẻ không thương tiếc bức thư tình của một
anh chàng xấu số nào đó mà trái tim đặt đâu không đặt, đặt đúng vào cái “chuồng
dê” này. Thôi thì chúng nó xăm soi đến từng dấu chấm dấu phẩy một. “Chuồng dê”
là cái biệt danh mà lớp cô tự hào đặt cho chính mình. Hóa ra khổ chủ của bức
thư chính là anh chàng học lớp bên, gửi cho yểu điệu cô nương Phương Cánh Cụt.
Khổ thân con bé, nãy giờ cứ đứng ngó bọn bạn phanh phui cái bức thư tai bay vạ
gió ấy, mặt méo đi đến thảm thương.
Thấy cô, Trang Chim Lợn nhảy bổ đến, vẫn
hót như chim bằng cái giọng chói tai:
- Con ranh Cỏ Bợ này, sao đi muộn thế? Bị thằng nào nó
bắt mất à? Vừa rồi mày có nghe tao đọc thư của thằng ú lớp bên gửi cho chị Cánh
Cụt nhà mình không? Khổ, lâm li thống thiết lắm cơ, tội nghiệp thằng bé si
tình. Thôi thì bút sa gà chết, nhắm mắt đưa chân rồi thì đành phải khổ thôi.
Nó chép miệng lắc đầu ra vẻ rất đáng tiếc cho cái “thằng bé” kia làm cả lớp lại
được một phen ồn ào hơn.
Chứ cái cậu bạn kia mà biết hung tin này thì chắc cạch
ba đời con gái lớp này ra chứ có mà còn dám tỏ tình nữa à. Thảo Nhi vừa cười vừa
thầm nghĩ như thế.
Trang Anh bước vào lớp với một vẻ mặt vô cùng nghiêm
túc, rồi nó nghệt mặt ra nói:
- Cô giáo ốm nên hôm nay chúng ta... phải nghỉ học.
Cả lớp rú lên như một lũ khỉ. Trang Anh là lớp trưởng,
tên thật của nó là Trang, nhưng để phân biệt với bốn đứa tên Trang khác trong lớp,
nó được gọi là Trang anh Hai, gọi tắt là Trang Anh, lâu dần thành quen. Ở lớp
Thảo Nhi, 20 con người, 20 cá tính, 20 biệt danh, biệt danh nào cũng nổ như
pháo, người ngoài nhiều khi phải trố mắt khi nghe tụi nó gọi nhau. Chim Lợn là
bạn thân của cô ở lớp, là một trong “Ngũ gia Trang”. Nó gọi cô là Cỏ Bợ, cái
tên nghe chẳng mĩ miều chút nào so với “Yểu điệu cô nương” của Phương Cánh Cụt,
nhưng ít nhất vẫn hơn vạn lần mấy cái biệt danh kinh khủng như Hoa Mõm Sói hay
Linh Cẩu... Chim Lợn nói vì cái tên của cô nghe văn chương quá nên gọi là Cỏ Bợ
cho nó gần gũi. Con nhỏ này lúc nào cũng vụng chèo khéo chống, nhưng vì thế mà
nó càng đáng yêu hơn.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment