BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 03 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 2. TÔI CHƠI BÓNG NÉM VỚI KẺ ĂN THỊT NGƯỜI
CHƯƠNG 03:
Một ngày của tôi bắt đầu rất bình thường. Hoặc nó bình thường như thể vẫn
từng xảy ra tại trường Trung học Meriwether.
Có thể thấy đó là một trường “cấp
tiến” nằm trong Khu thương mại Manhattan. Điều đó có nghĩa là chúng tôi ngồi
trên những chiếc ghế túi(2) thay cho những chiếc ghế cứng quèo. Chúng tôi không
cần lấy điểm, thầy cô mặc đồ jeans và áo phông trong buổi biểu diễn nhạc rock
khi lên lớp.
Điều đó thật tuyệt với tôi. Ý tôi là tôi mắc chứng ADHD và chứng khó đọc
– giống như phần lớn những đứa con lai khác. Thế nên tôi sẽ chẳng làm được điều
gì ra hồn trong các trường bình thường ngay cả trước khi họ đuổi tôi đi. Điều
khó chịu duy nhất ở Meriwether là giáo viên luôn nhìn vào những phần sáng sủa của
sự việc và lũ trẻ lại không thường… ờ ngoan ngoãn và sáng sủa cho lắm.
Giờ học đầu tiên của tôi trong ngày hôm nay là môn tiếng Anh. Hầu như cả
trường đều phải đọc cuốn sách có tên Chúa Ruồi[1], nơi tất cả lũ trẻ bị bỏ lại
trên một hòn đảo và trở nên điên loạn. Vì vậy đối với bài kiểm tra cuối kỳ của
chúng tôi, giáo viên đã cho chúng tôi ra sân chơi một tiếng đồng hồ không có sự
giám sát của người lớn, để quan sát điều gì sẽ xảy ra. Điều đã xảy ra là một trận
chiến giày đế bằng rất căng thẳng giữa học sinh lớp bảy và lớp tám, hai cuộc
chiến bằng đá cuội và một trò bóng rổ. Thằng đầu bò của trường – Matt Sloan –
đã dẫn đầu hầu hết các trò.
Sloan không hề to lớn, vạm vỡ nhưng nó có thể hành động như nó muốn. Đôi
mắt nó giống mắt của chú chó chọi Pitbull[2], mái tóc đen bờm xờm. Nó luôn mặc
quần áo đắt tiền nhưng nhếch nhác như kiểu muốn tất cả mọi người chứng kiến việc
nó không thèm mảy may quan tâm tới tiền của gia đình mình như thế nào. Một chiếc
răng cửa của nó bị mẻ từ cái lần nó lén đi chơi bằng chiếc Porsche của cha nó
và lao thẳng vào biển báo XIN ĐI CHẬM LẠI! CÓ TRẺ EM.
Sloan là người ném giày về phía tất cả mọi người, cho đến khi nó mắc sai
lầm khi cố thử làm điều đó với Tyson bạn tôi. Tyson là đứa trẻ vô gia cư duy nhất
ở trường Trung học Meriwether. Cũng gần giống như mẹ và tôi nghĩ, cậu ấy bị bố
mẹ ruồng bỏ từ khi còn là một đứa con nít, chắc chắn bởi cậu ấy… quá khác thường.
Tyson cao hai mét và nom giống như một Người tuyết. Nhưng cậu ấy lại khóc rất
nhiều và sợ hãi tất cả mọi thứ, bao gồm cả cái bóng phản chiếu của chính mình.
Gương mặt cậu ấy trông méo mó và có vẻ hung ác. Tôi không thể kể ra được màu mắt
của Tyson vì tôi chưa bao giờ nhìn cao hơn hàm răng vẹo vọ của cậu ấy. Giọng cậu
ấy rất trầm nhưng nói chuyện khá hài hước, giống như một đứa trẻ ít tuổi hơn rất
nhiều. Tôi đoán rằng đó là do cậu ấy chưa từng đi học trước khi tới Meriwether.
Cậu ấy mặc chiếc quần jeans rách rưới, đi đôi giày size hai mươi cáu bẩn, chiếc
áo sơ mi bằng vải flanen kẻ sọc với đầy lỗ thủng. Cậu ấy có hơi thở như ngóc
ngách của thành phố New York. Vì đó là nơi mà cậu ấy sống, trong một thùng chứa
tủ lạnh bằng giấy các-tông trên Phố Bảy hai.
Trường Meriwether nhận cậu ấy như một dự án phục vụ cộng đồng để tất cả học
sinh đều cảm thấy chúng may mắn. Nhưng thật không may, phần lớn trong số chúng
lại không đứng về phía Tyson. Một lần chúng phát hiện ra rằng cậu ấy chỉ là một
đứa mềm yếu to xác, bất chấp cơ thể cường tráng và cái nhìn đáng sợ của cậu ấy,
chúng làm mình vui bằng cách kiếm chuyện với Tyson. Tôi là người bạn duy nhất của
Tyson. Điều đó cũng có nghĩa cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi.
Mẹ tôi từng phàn nàn với nhà trường hàng triệu lần rằng họ chưa làm đủ mọi
thứ giúp Tyson. Bà đã gọi tới các dịch vụ xã hội nhưng chẳng có chuyện gì xảy
ra. Những người hoạt động công tác xã hội đã quả quyết rằng Tyson không hề tồn
tại. Họ thề rằng đã đi suốt con hẻm mà chúng tôi miêu tả nhưng không tìm thấy cậu
ấy. Tôi không tài nào hiểu nổi rằng sao họ có thể không nhìn thấy một cậu bé to
lớn sống trong một cái hộp tủ lạnh được chứ.
Matt lẻn ra sau lưng Tyson và cố tộng cho cậu ấy một chiếc giày. Tyson đã
rất hốt hoảng. Cậu ấy hất hơi quá mạnh vào Sloan. Sloan bắn ra xa tới năm mét
và cắm đầu vào dây đu bằng lốp của các em lớp nhỏ.
“Thằng quái vật!”
Sloan hét lên.
“Sao không quay về cái hộp các-tông của
mày đi?”
Tyson bắt đầu nức nở và ngồi mạnh xuống chỗ leo trèo dành cho trẻ em khiến
các thanh cong vòng xuống, vùi đầu vào hai tay.
“Rút lại lời mày vừa nói đi, Sloan!”
Tôi hét to.
Sloan chỉ cười khinh bỉ với tôi.
“Tại sao mày lại bực mình hả Jackson?
Mày sẽ có nhiều bạn bè nếu mày không luôn dính tới thứ quái vật này nữa.”
Tôi nắm chặt nắm đấm và hy vọng mặt không đỏ như tôi cảm thấy:
“Cậu ấy
không phải là quái vật. Cậu ấy chỉ là…”
Tôi cố gắng suy nghĩ những điều đúng đắn để nói nhưng Sloan không nghe nữa.
Nó và mấy thằng bạn dữ tợn của nó chỉ mải cười cợt. Tôi tự hỏi nếu đây là những
tưởng tượng của tôi, hoặc nếu Sloan có nhiều thằng ngu vây quanh nó hơn bình
thường. Tôi thường nhìn thấy nó đi cùng hai hoặc ba đứa gì đó, nhưng hôm nay
con số đó có thể lên đến hơn mười hai đứa. Và tôi có thể đoan chắc rằng mình
chưa bao giờ gặp chúng trước đó.
“Cứ chờ tới giờ thể dục đi, Jackson à,”
Sloan kêu to.
“Mày sẽ chết chắc.”
Khi giờ học đầu tiên kết thúc, giáo viên tiếng Anh của chúng tôi – thầy
de Milo – bước ra ngoài để kiểm tra cuộc tàn sát này. Thầy ấy phát biểu rằng
chúng tôi đã hoàn toàn hiểu về tác phẩm Chúa ruồi. Tất cả chúng tôi đều hoàn
thành tốt môn học của ông và chúng tôi sẽ không bao giờ lớn lên thành những kẻ
bạo lực. Matt Sloan gật đầu đầy nhiệt tình và nhìn về phía tôi với nụ cười toe
toét.
Tôi phải hứa mua cho Tyson thêm một chiếc bánh sandwich bơ lạc vào bữa
trưa để cậu ấy ngưng khóc.
“Tớ… tớ là quái vật ư”
Cậu ấy hỏi.
“Không,”
Tôi đáp và nghiến răng kèn kẹt.
“Matt Sloan mới là đứa quái vật.”
Tyson khụt khịt.
“Cậu là bạn tốt của tớ. Năm tới tớ sẽ nhớ cậu lắm nếu… nếu
tớ không thể…”
Giọng cậu ấy run lên. Tôi nhận ra rằng cậu ấy không hề hay biết gì về việc
mình được mời quay lại trường vào năm tới theo dự án phục vụ cộng đồng. Tôi tự
hỏi liệu hiệu trưởng có bận tâm nói chuyện với cậu ấy về vấn đề này không.
“Đừng lo lắng, chàng trai to lớn à
Tôi ra vẻ dỗ dành.
“Mọi thứ rồi sẽ ổn
thôi.”
Tyson liếc nhìn tôi đầy khoan khoái khiến tôi cảm thấy mình như là kẻ nói
láo cỡ bự. Sao tôi lại có thể hứa với một đứa trẻ như cậu ấy rằng mọi thứ rồi sẽ
ổn chứ?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment