BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 02 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 1: BẠN THÂN TÔI MUA MỘT CHIẾC ÁO CƯỚI
CHƯƠNG 02:
Bánh quế rất tuyệt, nhưng tôi đoán
mình đã không chú ý đến nó nhiều như vẫn thường làm. Mẹ nhìn tôi và cau màu.
“Percy, con không sao chứ?”
“Dạ… ổn ạ.”
Nhưng mẹ luôn luôn có thể biết được
khi nào có chuyện gì làm tôi bực mình. Mẹ lau khô tay và ngồi xuống trước mặt
tôi. “Chuyện trường học hay là…. ”
Mẹ không cần phải nói nốt vì tôi
biết điều mẹ đang hỏi.
“Con nghĩ rằng Grover đang gặp
chuyện,” tôi nói và kể lại cho mẹ về giấc mơ.
Mẹ mím chặt môi. Chúng tôi không
nói nhiều về phần khác trong cuộc sống của tôi. Chúng tôi cố gắng sống càng
bình thường càng tốt, nhưng mẹ tôi biết tất cả về Grover.
“Con yêu, mẹ sẽ không quá lo lắng
đâu,” mẹ nói. “Grover là một thần rừng đã trưởng thành. Nếu có vấn đề gì đó, mẹ
chắc rằng chúng ta sẽ được nghe tin từ… từ trại…” Đôi vai mẹ căng lên khi nhắc
tới từ trại.
“Có chuyện gì ạ?” Tôi hỏi.
“Không có gì.” Mẹ đáp. “Mẹ sẽ nói
cho con sau. Chiều nay chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng ngày cuối cùng ở trường của
con đã. Mẹ sẽ đưa con và Tyson tới Trung tâm Rockeffeler – chỗ tiệm bán ván trượt
mà con vẫn thích.”
Ôi trời ơi, điều đó thật hấp dẫn.
Chúng tôi luôn phải vật lộn với tiền bạc. Với học phí các lớp học buổi tối của
mẹ và của tôi ở trường tư, chúng tôi sẽ không bao giờ có đủ khả năng để làm những
điều đặc biệt như đi mua một tấm ván trượt. Nhưng có điều gì đó trong giọng nói
của mẹ khiến tôi lo lắng.
“Khoan đã mẹ,” tôi nói. “Con nghĩ
chúng ta nên đóng đồ tới trại tối nay.”
Mẹ xoắn chặt cái giẻ rửa bát. “Ồ,
con yêu. Về chuyện này… mẹ có nhận được lời nhắn của bác Chiron từ tối qua.”
Lòng tôi se lại. Bác Chiron từn là
người điều hành hoạt động của Trại Con Lai. Bác ấy sẽ không liên hệ với chúng
tôi trừ phi có điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra. “Bác ấy đã nói gì?”
“Bác ấy nghĩ… sẽ không an toàn cho
con nếu con tới trại. Chúng ta phải trì hoãn việc này.”
“Trì hoãn ư? Mẹ, không an toàn là
thế nào? Con là một á thần. Trại giống như là một nơi an toàn duy nhất trên
trái đất dành cho con vậy.”
“Thông thường là vậy, cưng à.
Nhưng với vần đề mà họ đang gặp phải thì…”
“Vấn đề gì vậy mẹ?”
“Percy… Mẹ, mẹ xin lỗi. Mẹ mong có
thể nói cho con chuyện này vào chiều nay. Mẹ không thể giải thích tất cả vào
lúc này được. Mẹ cũng không chắc là bác Chiron có thể giải thích. Tất cả mọi
chuyện diễn ra quá đột ngột.”
Những dòng suy nghĩ của tôi quay
cuồng, đan xoắn vào nhau. Sao tôi lại không thể tới trại được? Tôi muốn bật ra
hàng triệu câu hỏi nhưng chiếc đồng hồ đã điểm chuông báo hết nửa giờ.
Nom mẹ đã bớt căng thẳng hơn. “Bảy
giờ ba mươi rồi đấy, con yêu. Con phải đi thôi. Tysin đang đợi…”
“Nhưng…”
“Percy, chúng ta sẽ nói chuyện này
vào buổi chiều nhé. Giờ tới trường thôi.”
Đó là điều cuối cùng tôi muốn làm.
Nhưng trong mắt mẹ có thứ gì đó dễ vỡ như một kiểu cảnh báo rằng nếu tôi cứ
thúc bách bà quá nhiều, bà sẽ bật khóc. Hơn nữa, mẹ tôi nói đúng về bạn tôi –
Tyson. Tôi phải gặp cậu ấy ở ga tàu điện ngầm đúng giờ hoặc cậu ấy sẽ cảm thấy
khó chịu. Cậu ấy rất hãi phải đi một mình dưới lòng đất.
Tôi gom mọi thứ của tôi lại, nhưng
ngập ngừng nơi cửa. “Mẹ… vấn đề của trại có liên quan tí nào tới giấc mơ của
con về Grover không ạ?”
Mẹ tránh ánh mắt tôi. “Chúng ta sẽ
nói chuyện này vào buổi chiều nhé, con yêu. Mẹ sẽ giải thích… nhiều trong mức mẹ
có thể.”
Tôi miễn cưỡng chào tạm biệt mẹ rồi
chạy xuống cầu thang để đuổi kịp chuyến tàu Số Hai.
Vào lúc đó tôi không biết được rằng
mẹ và tôi không bao giờ có được cuộc chuyện trò vào buổi chiều như đã định.
Thực tế tôi sẽ không được về nhà
trong một khoảng thời gian khá dài.
Khi bước ra ngoài, tôi liếc nhìn
tòa nhà xây bằng đá màu nâu ở con phố đối diện. Chỉ trong tích tắc, tôi nhìn thấy
một bóng đen trong ánh nắng ban mai rực rỡ - một bóng người phản chiếu lên bức
tường gạch, một cái bóng vô chủ.
No comments
Post a Comment