BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 01 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 1: BẠN THÂN TÔI MUA MỘT CHIẾC ÁO CƯỚI
CHƯƠNG 01:
Cơn ác mộng của tôi bắt đầu như thế
này.
Tôi đang đứng trên một con phố vắng
tanh ở một thành phố biển nhỏ bé nào đó. Giờ là nửa đêm. Một cơn bão đang ập đến.
Gió và mưa lao vút qua những hàng cây cọ dọc con đường dành cho người đi bộ. Cửa
sổ ở các tòa nhà màu vàng và hồng xếp ngay ngắn dọc phố đều được bịt kín bằng
ván. Cách nơi tôi đang đứng một khối nhà, phía bên kia hàng rào dâm bụt, đại
dương dậy sóng.
Florida, tôi thầm nghĩ. Mặc dù tôi
không biết chắc làm thế nào tôi biết được điều đó. Tôi chưa từng tới Florida.
Rồi tôi nghe thấy tiếng móng guốc
gõ lóc cóc trên nền đường cứng. Tôi quay lại và nhìn thấy anh bạn Grover đang
chạy bán sống bán chết.
Đúng vậy, tôi nói tiếng móng guốc.
Grover là một thần rừng. Từ nửa
người trên, nom cậu ấy giống hệt một thiếu niên cao lênh khênh với chòm râu lún
phún ở cằm và khôn mặt đầy mụn trứng cá. Cậu ấy bước đi với vẻ khập khiễng kỳ lạ.
Nhưng trừ khi bạn vô tình bắt gặp cậu ấy lúc cậu ấy không mặc quần (tôi không hề
gợi ý về điều này), nếu không bạn sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì không là
con người ở cậu ấy. Chiếc quần jeans rộng thùng thình và cặp chân giả đã che giấu
sự thật rằng cậu ấy có phần thân sau lông lá và có móng guốc của động vật.
Grover là bạn thân tôi năm lớp
sáu. Cậu ấy đã làm một chuyến phiêu lưu với tôi và một bạn gái tên là Annabeth
để cứu cả thế giới. Nhưng tôi không gặp cậu ấy từ tháng Bảy năm trước khi cậu ấy
bắt đầu một mình đơn độc lên đường thực hiện một cuộc tìm kiếm mà trước đó
không một thần rừng nào có thể quay về.
Dù sao, trong giấc mơ của tôi,
Grover đang kéo lê chiếc đuôi dê, ôm đôi giày trong tay theo cách mà cậu ấy làm
khi cần di chuyển nhanh hơn. Cậu ấy gõ móng lộp cộp qua các cửa hiệu mua sắm nhỏ
dành cho khách du lịch và những nơi cho thuê ván lướt sóng. Gió uốn cong những
cây cọ gần như ngả rạp xuống đất.
Grover rất sợ hãi thứ gì đó bám
theo sau cậu ấy. Cậu ấy hẳn mới đi lên từ bãi biển bởi cát ẩm ướt vẫn còn đóng
lại trên bộ lông. Cậu ấy đã trốn thoát khỏi một nơi nào đó và đang cố gắng để
thoát khỏi… thứ gì đó.
Một tiếng gầm đinh tai nhức óc
vang lên trong cơn bão. Một cái bóng lù lù hiện ra ở tận khối nhà cuối cùng xa
xa, sau lưng Grover. Nó đánh dây đèn đường dạt sang một bên, khiến chúng nổ
tung trong một chùm tia lửa.
Grover bị trượt chân và khóc thút
thít vì sợ hãi. Cậu ấy thì thầm với chính mình, Phải thoát khỏi nơi đây. Phải
báo cho họ biết!
Tôi không thể thấy được cái gì
đang đuổi theo cậu ấy. Nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nó cằn nhằn và nguyền rủa.
Mặt đất rung lên khi nó tiến lại gần. Grover bị vấp khi rẽ nhanh ở góc phố. Cậu
ấy chạy vào một dãy các cửa tiệm ở góc phố cụt. Không còn thời gian để quay trở
lại nữa. Cánh cửa gần nhất bị bão làm bật tung. Dòng chữ phía trên cửa kính bày
hàng bị bóng tối bao trùm ghi: TIỆM ÁO CƯỚI AUGUSTINE.
Grover lao vào trong. Cậu ấy biến
mất bên dưới giá treo áo cưới.
Cái bóng của con quái vật nọ đã hằn
lên phía trước cửa tiệm. Tôi có thể ngửi thấy mùi gì đó – một sự kết hợp kinh tởm
giữa lông cừu và thịt thối cùng mùi hương cơ thể ôi thiu khác thường chỉ có ở
những con quái vật.
Grover run bần bật sau những chiếc
váy cưới. Bỗng con quái vật đã lướt qua.
Không gian hoàn toàn im lặng chỉ
có tiếng mưa rơi rả rích. Grover hít một hơi sâu. Có lẽ thứ đó đã bỏ đi rồi.
Rồi một tia chớp lóe lên. Toàn bộ
phần trước cửa tiệm nổ tung, và một giọng nói gớm ghiếc rống lên,
“CỦA…
TAAAAA!”
Tôi ngồi bật dậy, run rẩy trên giường.
Không có cơn bão, cũng không có
con quái vật nào cả.
Những tia nắng ban mai đang rọi
qua cửa phòng ngủ của tôi.
Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một cái
bóng lập lòe trên lớp cửa kính – có hình dáng của con người. Nhưng khi có tiếng
gõ cửa phòng và tiếng mẹ tôi gọi,
“Percy ơi, con sẽ bị muộn mất.”
Cái bóng ở
cửa sổ lập tức biến mất.
Nó hẳn do tôi đã tưởng tượng ra. Cửa
sổ tầng năm và lối thoát hiểm ọp ẹp… chắc chắn không thể có ai ngoài đó.
“Nhanh lên con”
Mẹ tôi gọi lần nữa.
“Ngày cuối ở trường đấy. Con sẽ rất vui cho mà xem. Con gần như sắp đạt được điều
con hằng ước nguyện!”
“Con đang ra đây”
Tôi đáp.
Tôi sờ tay xuống dưới gối. Những
ngón tay tôi khép kín một cách vững chắc quanh chiếc bút mà tôi luôn ngủ cùng.
Tôi lấy nó ra và nghiên cứu dòng chữ Hy Lạp cổ đại được khắc ở bên hông:
Anaklusmos. Thủy Triều.
Tôi đã nghĩ tới việc mở nắp cây
bút nhưng có thứ gì đó giữ tôi lại. Tôi đã không sử dụng cây Thủy Triều này từ
lâu lắm rồi…
Hơn nữa, mẹ đã bắt tôi hứa không
được dùng những vũ khí chết người trong nhà kể từ khi tôi vung vẩy ngọn lao sai
hướng, làm hỏng đi cái tủ đựng cốc tách bát đĩa kiểu của mẹ. Tôi cất cây Thủy
Triều trên bàn đầu giường và lê người ra khỏi giường.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo và cố
không nghĩ đến cơn ác mộng của tôi hay lũ quái vật hoặc về cái bóng nơi cửa sổ.
Phải thoát ra khỏi đây. Phải báo cho họ biết!
Grover định ám chỉ về điều gì nhỉ?
Tôi dí ba ngón tay về phía trái
tim và đẩy khẽ ra phía ngoài. Đây là cử chỉ cổ xưa mà Grover từng dạy tôi để
tránh khỏi lũ ma quỷ.
Giấc mơ không thể là thật được.
Ngày cuối cùng ở trường, mẹ đã
đúng, tôi nên vui vẻ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gần như hoàn thành xong
một năm mà không hề bị đuổi học.
Không có các tai nạn kỳ lạ. Không đánh nhau
trong lớp học. Không có thầy cô biến thành quái vật và cố giết tôi bằng đồ ăn
có độc hoặc đống bài tập ngồn ngộn tới phát điên. Ngày mai, tôi sẽ lên đường tới
nơi mà tôi yêu thích nhất trên thế giới – Trại Con Lai.
Chỉ thêm một ngày nữa thôi. Chắc
chắn rằng tôi không thể làm nó rối tung lên.
Và như thường lệ, tôi không có
manh mối về việc mình đã làm sai như thế nào.
Mẹ làm món bánh quế xanh và trứng
xanh cho bữa sáng. Mẹ thật buồn cười với những thứ kiểu như như vậy – luôn ăn mừng
những dịp đặc biệt bằng đồ ăn màu xanh. Tôi nghĩ đó là cách mẹ muốn nói rằng
không có gì là không thể. Percy có thể qua được lớp bảy. Bánh quế có thể màu
xanh. Một chút phép màu như vậy đấy.
No comments
Post a Comment