BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 53 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 53: TRỞ VỀ 4


Bà Phương Mai nhận tấm thiếp nhìn lướt: 

- Nếu các con vội đi, mẹ không giữ nữa. 

Mặc Sênh do dự một lát, nói: 

- Chúng con đi đây. 

Vội vã từ biệt mẹ lên xe, Mặc Sênh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: 

- Được như vậy là tốt lắm rồi. 

Hai mẹ con xa cách nhau bảy, tám năm trời, còn nhiều điều chưa nói hết với nhau. Lần đầu diễn ra một cách khách khí như vậy, trái lại khiến Mặc Sênh cảm thấy nhẹ nhõm. 

Dĩ Thâm không chú ý câu nói của Mặc Sênh. Ánh mắt dò xét của người đàn bà hướng vào anh khiến anh bỗng thấy cảnh giác: 

“Có lẽ bà ấy nhớ ra điều gì”. 

Thấy Dĩ Thâm mãi không nổ máy, không biết anh đang nghĩ gì, lát sau không kìm được, Mặc Sênh kéo tay áo anh: 

- Tài xế Dĩ Thâm, đã trở về mặt đất chưa? 

Ánh mắt trong veo của Mặc Sênh nhìn anh tinh nghịch. Bóng ma của quá khứ vừa thoáng hiện bỗng tiêu tan. Ngước nhìn Mặc Sênh, Dĩ Thâm bật cười, thầm hỏi tại sao gần đây càng ngày càng cảm thấy một con người, một cá tính từng khiến anh đau đầu, bỗng quay trở lại? Lẽ nào giang sơn dễ cải, bản tính nan di? 

Sự thật chứng minh câu nói của cổ nhân rất có lý và dự cảm của Dĩ Thâm cũng rất chính xác. Một Mặc Sênh hai mươi sáu tuổi đương nhiên từng trải hơn một Mặc Sênh mười chín tuổi, nhưng có vài cố tật mà Dĩ Thâm đã quen thuộc vẫn không hề thay đổi theo thời gian hay tuổi tác, ví dụ khi tranh luận với anh không được thì quay ra giận dỗi, ví dụ món ăn nào không thích thì gắp cho anh, ví dụ… 

Không sao, Hà luật sư âm thầm thừa nhận, tuy nhiên anh cảm thấy mình đang hưởng thụ. Vả lại, nuôi dưỡng trở lại những tật đó của cô ấy đâu có dễ? 

*** 

Lễ cưới đã định vào nửa tháng sau đó. Dĩ Thâm dự định sau lễ cưới họ sẽ dành ít thời gian nghỉ ngơi, cho nên thời gian này anh cố gắng hoàn tất công việc. Việc nào làm được thì cố làm cho xong, không kịp làm thì giao cho người khác, chương trình “Pháp luật và cuộc sống” đành từ chối không thể tiếp tục, còn công việc chuẩn bị cho lễ cưới, lên danh sách khách mời, lựa chọn khách sạn… Mọi việc đều do một mình Dĩ Thâm lo liệu. So với anh, Mặc Sênh quá ung dung nhàn hạ, thực ra việc đó có thể giao cho công ty dịch vụ hôn lễ lo liệu nhưng Dĩ Thâm thích đích thân chuẩn bị. 

Đương nhiên Mặc Sênh cũng có chuyện đau đầu, chị không tìm được phù dâu. 

Dĩ Văn không được, vừa qua Tết họ vội vàng đăng ký kết hôn. 

Tiểu Hồng càng không được. Khi được báo về lễ cưới của Mặc Sênh, Tiểu Hồng giận dỗi trách chị đã đánh lừa cô ta, vì chuyện đó Mặc Sênh đã phải chiêu đãi cô ta mấy bữa để xoa dịu. Khi Mặc Sênh muốn Tiểu Hồng làm phù dâu cho mình, cô ta dãy nảy: 

- Không được, nếu làm phù dâu nữa em mãi ế ẩm mất. 

Chưa tìm được phù dâu, Mặc Sênh rất lo lắng. 

Còn Tiêu Tiêu, sau khi được Dĩ Thâm cho biết tin về lễ cưới, Tiêu Tiêu lập tức gọi điện cho Mặc Sênh, bảo hai người có kết quả tốt đẹp như vậy là do công của cô ta, nhất định phải trả công cho bà mối. 

Tóm lại Tiêu Tiêu cũng không muốn làm phù dâu. 

Cuối cùng đã tìm được phù dâu, hoàn toàn bất ngờ. 

Tối hôm đó, Dĩ Thâm nằm trên giường nghiên cứu tài liệu, anh đã ra lệnh cho Mặc Sênh không được quấy rầy anh. 

Mặc Sênh nằm trên giường viết thiệp mời, chỉ cần viết ngay ngắn rõ ràng là được. Nhưng “chữ này là chữ gì?”, Dĩ Thâm viết láu quá. 

Mặc Sênh ngẫm nghĩ hồi lâu… 

Không thể đoán ra! 

Cắn bút, “có nên hỏi Dĩ Thâm không?”. Ngẩng đầu lên thấy anh đang chăm chú đọc… 

“Hình như anh bảo không được quấy rầy anh…” 

“Thôi không cần hỏi, tạm thời để cái tên này lại!” 

Đương nhiên, Mặc Sênh không phải là người luôn vâng lời. Học đại học, mỗi khi bị quấy rầy, Dĩ Thâm thường nghiêm mặt, thậm chí quát chị rất dữ. Mỗi lần bị mắng tuy có giận và cũng thấy tủi thân nhưng Mặc Sênh cảm thấy bình thường, sau đó chị lại chủ động làm lành. Nhưng bây giờ lại là chuyện khác. 

Hôn nhân không phải chuyện đùa, chị không muốn làm anh phật ý cho nên tối kỵ làm trái lời anh. Nói thật, Mặc Sênh hơi sợ anh. 

Nghĩ lại chuyện cũ, Mặc Sênh xấu hổ đỏ mặt, một Dĩ Thâm như bây giờ, trước đây chị không sao tưởng tượng ra 

Nhưng chán quá… chép mãi chép mãi… Không chịu nổi, chị vớ lấy tờ giấy, viết mấy chữ: 

“Dĩ Thâm, tại anh làm em bất hòa với đồng nghiệp” 

Viết xong chìa cho Dĩ Thâm, như vậy không thể coi là quấy rầy anh. 

Dĩ Thâm đang đọc tài liệu, cau mày liếc nhìn mấy chữ Mặc Sênh vừa chìa ra, cảm thấy tình hình nghiêm trọng liền viết hai chữ bên dưới: 

“Thế nào?” 

“Đào Nghị Thanh, anh biết rồi mà, bây giờ cô ấy biết anh và em trước đây quen nhau, cô ấy bực lắm, cho rằng em cố tình giấu cô ấy, nhưng tình hình của anh và em lúc đó, em có thể nói được gì?” 

Dĩ Thâm dụi mắt, viết tiếp: 

“ Nghiêm trọng lắm phải không?” 

“Rất nghiêm trọng! Em và Nghị Thanh đã nói chuyện với nhau, em đã giải thích cho cô ấy hiểu, còn mời cô ấy làm phù dâu, cô ấy cũng đã đồng ý, nhưng Nghị Thanh bảo cô ấy sẽ không có quà mừng đâu” (tiếp đó vẽ một khuôn mặt đang khóc, rất buồn cười) .

Quả nhiên rất nghiêm trọng! 

Dĩ Thâm vứt mảnh giấy vào thùng rác, kéo chị vào lòng: 

- Anh thấy em quá vô duyên! 

Chị vùi vào ngực anh, bị anh tóm chặt eo, chị cười khanh khách, hai tay chống vào ngực anh muốn nhổm dậy. Mùi nước hoa sau khi tắm vấn vít quanh mặt anh, trong phút chốc đầu Dĩ Thâm như ngấm hơi men. 

Đây là điều anh đã từng khao khát. Từ giờ trở đi bất luận thế nào anh cũng không buông! 

*** 

Trước lễ cưới mấy hôm, văn phòng Luật sư Viêm Hướng Hà có một vị khách không mời mà đến. 

Hôm đó Dĩ Thâm từ viện kiểm sát trở về, Mỹ Đình thấy anh nói ngay: 

- Luật sư Hà, có một bà chờ anh đã lâu. 

Nhìn theo tay chỉ của Mỹ Đình, Dĩ Thâm nhận ra một người quen quen. Vị khách thấy anh vội đứng lên chào một cách lịch sự. Đó chính là Bà Phương Mai, mẹ Mặc Sênh. 

- Mời dùng trà !

 Mỹ Đình để hai tách trà lên bàn rồi lui ra. 

- Cảm ơn.

 Bà Phương Mai lặng lẽ đưa tách trà lên miệng. Vốn là phu nhân thị trưởng, rõ ràng bà rất quen nghi lễ xã giao. 

Mỹ Đình nhẹ nhàng khép cửa, phòng làm việc chìm trong yên lặng. 

Bà Phương Mai ngắm nhìn người đàn ông trẻ ngồi sau bàn làm việc, lên tiếng trước: 

- Lần trước vội quá, có lẽ anh đã nhớ ra tôi là ai? 

- Tất nhiên !

 Dĩ Thâm nói với giọng thản nhiên .

– Triệu phu nhân! 

Cách xưng hô lạnh nhạt càng khiến bà thêm hoài nghi, bà tỏ ra ôn tồn nói: 

- Anh cũng không nên quá khách sáo, anh và Tiểu Sênh đã cưới nhau, anh cũng nên gọi tôi là nhạc mẫu mới phải. 

Dĩ Thâm cười nhạt, không nói. 

Bà Phương Mai mỉm cười: 

- Nếu anh không quen có thể gọi tôi là bà Phương Mai. 

- Bà Mai !

 Dĩ Thâm nhắc theo ,

– Tôi rất tò mò. Bà đến đây có việc gì? 

Bà Mai lại nhấp ngụm trà, thái độ có vẻ tự nhiên hơn: 

- Lần trước chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi, Tiểu Sênh lại một mực ca ngợi anh, tôi hôm nay đến đây chẳng qua xem thưc hư thế nào. Hà luật sư không nên quá đề phòng.

truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.