BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 54 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 54: TRỞ VỀ 5
- Nếu Mặc Sênh biết bà quan tâm đến cô
ấy như vậy, chắc cô ấy sẽ cảm động lắm.
Bà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chàng
trai, cười thân mật:
- Có phải anh cảm thấy tủi thay cho Mặc
Sênh?
Thái độ Dĩ Thâm vẫn lạnh lùng:
- Mặc Sênh xưa nay chưa bao giờ cảm
thấy tủi thân, tại sao tôi phải làm việc đó thay cô ấy?
- Quả có thế!
Bà nhướng mày vẻ khinh
thị, đoạn thở dài nói
– Tiểu Sênh từ nhỏ đến giờ tôi chưa làm tròn trách nhiệm
của một người mẹ đối với nó. Phần vì bận công tác, phần vì quan hệ giữa tôi và
cha nó không được tốt nên không mấy quan tâm đến nó. May nó không phải đứa trẻ
quá mẫn cảm, nó vẫn lớn lên khỏe mạnh.
Trước lời lẽ khẩn thiết của bà ta, Dĩ
Thâm vẫn không động lòng:
- Nếu bà Mai muốn thể hiện tình mẫu tử,
việc gì phải vòng vo như vậy? Bà nên nói trực tiếp với Mặc Sênh thì hơn.
Bà ta chăm chú quan sát Dĩ Thâm:
- Hình như anh có vẻ ác cảm với tôi?
- Có lẽ bà nhầm !
Dĩ Thâm đáp gọn
Im lặng…
Bà Phương Mai lại nhấc tách trà lên,
nhưng lại im lặng, một lúc nói tiếp:
- Tôi không biết song thân của Hà luật
sư làm nghề gì, nếu có thời gian hai gia đình nên gặp nhau một lần.
- Có lẽ không thể, cha mẹ tôi đã mất từ
lâu .
Dĩ Thâm vẫn giọng thản nhiên.
- Quả đáng tiếc. Tôi thành thực xin lỗi !
Giọng bà ta bắt đầu thiếu tự nhiên, nhưng không có vẻ ngạc nhiên, giống như
bà ta đã sớm biết chuyện. Bà ta thở dài hỏi .
Ông bà mất vì bệnh ư?
Dĩ Thâm tái mặt.
Thực ra mục đích chuyến đi của bà ta,
Dĩ Thâm rất hiểu. Bà ấy có lẽ đã biết mình là ai, nhưng không biết anh có biết
chuyện cũ hay không, cho nên mới lặn lội đến đây hỏi vòng vo thăm dò. Dĩ Thâm
đương nhiên có thể giả bộ không biết, nhưng bây giờ anh thấy chán ghét kiểu
thăm dò vòng vo đó.
- Bà Mai !
Dĩ Thâm nói dằn từng tiếng.
–
Vì sao phải vòng vo như vậy? Tại sao không hỏi thẳng tôi có biết đến cái chết
của cha tôi là có liên can đến ngài thị trưởng Triệu Thanh Nguyên?.
Dĩ Thâm vừa dứt lời, cái mặt nạ từ bi
ôn tồn của bà ta lập tức rơi xuống. Bà hấp tấp dứng dậy, mặt biến sắc:
- Nếu anh đã biết, tại sao còn cưới
Tiểu Sênh, có phải để báo thù chúng tôi không?
Nhìn chằm chằm vào mặt anh, bà
dằn giọng .
– Tôi không tin anh!
Mắt Dĩ Thâm lóe lên:
- Bà tin hay không chẳng liên quan gì
đến tôi.
Bà ta sững người, đoạn dịu giọng hỏi:
- Tiểu Sênh có biết chuyện này không?
- Cô ấy không thích hợp để biết chuyện
này, cũng vĩnh viễn không cần biết.
Từ lâu anh đã quyết dịnh cho dù không ở
bên nhau, anh cũng không bao giờ cho Mặc Sênh biết chuyện. Chuyện này mình anh
chịu đựng là đủ.
- Thực ra chuyện năm xưa chỉ là không
may, không ai ngờ kết cục như vậy.
Bà Mai nói, có vẻ thực sự cảm thấy hối
tiếc.
Năm xưa cái chết bất đắc kỳ tử của ông
Hà khiến bà có ấn tượng sâu sắc về gia đình họ. Mười mấy năm sau, khi Mặc Sênh
nhắc đến Hà Dĩ Thâm, bà cảm thấy quen quen. Khi nhìn thấy anh, bà càng hoài
nghi, bà không yên tâm quyết định đi tìm hiểu. Quả nhiên ra anh chính là đứa
con trai mười tuổi của nhà họ Hà năm xưa. Nhưng bà không biết đứa trẻ mười tuổi
đó có biết chuyện về cái chết của cha nó hay không, cho nên mới có chuyến đi
này.
Câu nói của bà Mai khiến Dĩ Thâm không
muốn tranh luận nữa. Anh đứng dậy mở cửa sổ, không khí lạnh từ bên ngoài tràn
vào, từ cửa sổ tầng mười nhìn ra một khoảng không bao la khoáng đạt hiện ra
trước mắt Dĩ Thâm, làm vơi đi tâm trạng nặng nề do câu chuyện bà Mai gợi lại.
Khi cha chết, Dĩ Thâm mới hơn mười tuổi, còn nhỏ tuy thông minh nhưng anh sao
có thể hiểu được những ngoắt ngoéo phức tạp của cuộc đời.
Chỉ nhớ một hôm đi về học về thấy cha
buổi sáng còn khỏe mạnh đã nằm trong bệnh viện, người đầy máu, đã tắt thở. Sau
đó mẹ anh vốn khỏe mạnh cũng lâm bệnh, anh bỗng chốc trở thành đứa trẻ mồ côi
cả cha lẫn mẹ. May người hàng xóm, đồng thời là bạn của cha anh nhận nuôi anh.
Câu chuyện bi thảm sau này lớn lên anh
mới biết. Khoảng những năm 80, cha Dĩ Thâm vay tiền ngân hàng đầu tư bất động
sản, nhưng khi công trình xây dựng mới được một nửa thì ngân hàng thay đổi
chính sách cho vay, vì vậy ông phải trả nợ trước thời hạn.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment