BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 52 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 52: TRỞ VỀ 3
Những bức ảnh sau đó đều là ảnh chụp
chung. Một thiếu phụ trẻ tay bế đứa con trai, ngồi bên người đàn ông trẻ, nụ cười
rạng rỡ hạnh phúc nhìn vào ống kính. Mặc dù hồi đó kỹ thuật chụp chưa tốt nhưng
vẫn chớp được vẻ tuấn tú, trang trọng của người đàn ông và nét xinh đẹp yêu
kiều của người phụ nữ. Có thể thấy ngoại hình Dĩ Thâm rất giống cha.
Mặc Sênh lặng lẽ xem kỹ từng bức ảnh,
thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm cười âu yếu nhìn chồng.
- Thôi !
Dĩ Thâm lấy lại cuốn album
trong tay Mặc Sênh, để lại vào chỗ cũ trong tủ
Lâu rồi, tất cả đều đã phai
mờ.
Mặc Sênh nhìn vào mắt Dĩ Thâm hồi lâu,
chị ôm chặt lấy anh. Lát sau chị nói:
- Chúng mình đi thăm họ được không?
- Đợi đến Tết thanh minh .
Dĩ Thâm nhẹ
nhàng vuốt mái tóc lởm chởm của chị
– Đợi cho tóc em mọc dài thêm chút nữa, nếu
không em sẽ là nàng dâu rất xấu.
Thời gian nghỉ Tết không nhiều, phần
lớn thời gian của Mặc Sênh đều bị bác gái lôi kéo vào bàn mạt chược, nhưng tiếc
rằng liên tục huấn luyện trong mấy ngày cũng không mấy hiệu quả. Mặc Sênh vẫn
nhìn thấy quân bài trên bàn là quên quân bài trong tay, nhìn thấy bài của mình
thì không biết người khác đánh quân gì.
Dĩ Thâm chỉ biết lắc đầu thở dài, không
biết nên xấu hổ vì tư chất bà vợ của mình hay nên vui vì sau này ít nhất cô ta
không làm khuynh gia bại sản vì mạt chược?
Ngày mai phải rời thành phố Y, tối đó
Mặc Sênh trằn trọc không ngủ được. Dĩ Thâm ôm chị vào lòng khi chị trở người
lần thứ ba
- Em nghĩ gì thế?
- Dĩ Thâm !
Mặc Sênh im lặng, lúc sau
mới nói
– Em chưa kể với anh về mẹ phải không?
Dĩ Thâm xoa lưng chị:
- Chưa !
- Quan hệ giữa bố mẹ em rất lạ…
Sắp
xếp lại ký ức, chị nói tiếp
– Lúc nhỏ, em luôn cảm thấy mẹ không thích em, có
lẽ là do mâu thuẫn với bố, nhưng em không để ý. Về sau bố em xảy ra chuyện, em
ở Mỹ, hai mẹ con mất liên lạc, mấy năm sau một người bạn của bố em cho biết, bố
mẹ em đã ly hôn một tháng trước khi sự việc xảy ra. Chuyện bố tự vẫn trong tù
thực ra mẹ em cũng có liên quan, bố không muốn liên lụy đến mẹ cho nên nhận hết
tội về mình.
Người chị run lên.
Dĩ Thâm vỗ về:
- Chuyện đã qua đừng nên nghĩ nhiều.
Mặc dù có tài ăn nói nhưng về mặt an ủi
người khác, Dĩ Thâm rất kém, chỉ biết vỗ nhẹ vào má chị như dỗ trẻ con.
Mặc Sênh tưởng tượng ra cảnh Dĩ Thâm dỗ
trẻ con bất giác bật cười, cảm giác nặng nề bỗng vơi đi .
- Em không muốn buồn, chỉ là vừa rồi em
nghĩ, bây giờ em đã nghĩ thoáng hơn trước nhiều. Mẹ ăn tết một mình không biết
thế nào?
Dĩ Thâm nhìn lên trần nhà, trong đêm
tối mắt anh càng tăm tối, nhưng giọng nói lại dịu dàng như màn đêm:
- Nếu em không yên tâm, sáng mai chúng
mình đi thăm mẹ.
Mặc Sênh bắt đầu buồn ngủ, vùi mặt vào
ngực chồng, nói giọng mệt mỏi:
- Ít nhất cũng cho mẹ biết cuộc sống
hiện nay của em rất tốt.
Sáng hôm sau, Mặc Sênh và Dĩ Thâm lưu
luyến từ biệt ông bà Hà, Dĩ Văn và Trương Mại được nghỉ ít hơn nên đã đi từ hôm
trước.
Trước khi rời thành phố Y, họ đến khu
mới Thanh Hà. Nhưng lần này họ cũng không gặp may, Mặc Sênh gõ cửa mấy lần mà
nhà không có ai mở cửa.
- Có đợi không?
Dĩ Thâm hỏi
Mặc Sênh lắc đầu:
- Thôi, mình đi.
Chiếc cầu thang lộ thiên kiểu cũ vừa
dốc vừa hẹp, lúc xuống lầu Mặc Sênh tỏ ra rất có kinh nghiệm:
- Loại cầu thang này phải đi chậm, nếu
không sẽ va vào người khác ở chỗ ngoặt.
Dĩ Thâm nhìn chị bằng ánh mắt tinh
nghịch:
- Em va vào người ta bao nhiêu lần rồi?
Mặc Sênh ấp úng:
- Không, mới có mấy lần.
- Chắc chắn là rất nhiều lần, vẫn tật
cũ, đi không nhìn đường .
Dĩ Thâm nắm chặt cằm chị, ngắm má bên phải, bên trái,
đoạn thở dài.
– May vẫn chưa có bên nào bị lệch.
Mặc Sênh nhăn mặt với anh.
Ngồi vào xe ngoảnh nhìn ngôi nhà cũ,
cảm thấy buồn, lần này vẫn không gặp, có lẽ hai mẹ con chị không có duyên với
nhau.
Xe qua cổng khu, Mặc Sênh vô tình nhìn
ngoài cửa, giật mình gọi Dĩ Thâm:
- Dĩ Thâm, dừng xe!
Dĩ Thâm phanh gấp, chiếc xe dừng lại
tức thì. Mặc Sênh mở cửa xe chạy ngược lại, Dĩ Thâm không xuống xe, từ trong
gương chiếu hậu anh nhìn thấy Mặc Sênh đuổi kịp một người phụ nữ trung niên
người gầy gò.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy bất yên,
anh bất giác thò tay vào túi tìm thuốc lá nhưng không thấy, mới sực nhớ là mình
đã bỏ thuốc, hoàn toàn không mang thuốc theo người. Anh nhắm mắt ngả đầu vào
thành ghế, mở nhạc, điệu nhạc du dương vang lên. Đang nghe bỗng có tiếng gõ
cửa, Dĩ Thâm mở mắt thấy Mặc Sênh đứng ngoài cửa xe ra hiệu cho anh mở cửa.
- Em vừa nói với mẹ, em đã cưới. Anh có
đến gặp mẹ một lát được không?
Mặc Sênh hỏi.
Dĩ Thâm lặng lẽ gật đầu.
Bà Phương Mai mẹ Mặc Sênh từ xa ngắm
nhìn con gái cùng một người đàn ông trẻ dáng cao to đi đến. Mắt bà không tốt,
chưa nhìn rõ người đứng đó nhưng trực giác mách bảo bà đó là người đàn ông ưu
tú, xem ra Tiểu Sênh rất có mắt.
Chỉ có điều… bà cau mày… vừa rồi Tiểu
Sênh nói tên anh là Hà Dĩ Thâm?
Hà Dĩ Thâm! Cái tên sao quen thế?
Thoáng cái hai người đã đứng trước mặt
bà. Chăm chú quan sát người đàn ông trẻ, bà Phương Mai rất hài lòng, quả nhiên
một người đàn ông điển trai khí chất sung mãn.
Mặc Sênh giới thiệu hai người với nhau:
- Mẹ em. Anh ấy là Hà Dĩ Thâm con đã
nói với mẹ.
Ánh mắt nghi hoặc của bà Phương Mai
dừng trên người chàng rể lần đầu gặp mặt, cảm giác bất yên mỗi lúc càng hiện
hữu, bà cố mỉm cười:
- Thì ra anh là Hà Dĩ Thâm, Tiểu Sênh
nhà tôi coi như cũng có mắt.
- Mẹ !
Mặc Sênh lúng túng.
Hai người đều im lặng, Mặc Sênh cũng
không nói. Những điều chị muốn hỏi mẹ lại không thể. Sau mấy câu thăm hỏi, hai
người dường như không biết nói gì nữa.
- Dĩ Thâm, anh có mang theo danh thiếp
không?
Mặc Sênh hỏi .
Dĩ Thâm gật đầu:
- Có, trên xe, để anh đi lấy.
Mặc Sênh ghi vội số điện thoại di động
của mình lên danh thiếp của Dĩ Thâm, đưa cho mẹ:
No comments
Post a Comment