BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 51 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 51: TRỞ VỀ 2


Mặc Sênh cựa quậy một hồi không kết quả, lại không ngủ được, mắt nhìn lên trần nhà, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú kề sát mình. 

Dĩ Thâm quả rất đẹp trai! 

Lặng lẽ hôn vào má anh, Mặc Sênh bắt đầu buồn ngủ, đầu vẫn nghĩ sẽ dậy sớm giúp cô nấu ăn.

Kết quả khi chị mở mắt đã hơn mười một giờ, không thấy Dĩ Thâm bên cạnh, vội trở dậy mặc quần áo ra ngoài, Dĩ Thâm và bác trai đang đánh cờ cạnh cái bàn rộng ở gian giữa. 

Chị đến bên Dĩ Thâm nói nhỏ: 

- Sao anh không đánh thức em? 

Dĩ Thâm đang tập trung vào bàn cờ, sau khi đi xong một nước mới ngẩng đầu giục chị: 

- Mau xuống bếp làm cơm đi. 

Mặc Sênh thò đầu vào bếp, chỉ có một mình bác gái làm bữa. 

Thấy Mặc Sênh ở cửa bác cười nói: 

- Tiểu Sênh, dậy rồi hả, có lạ nhà không? 

Chị lắc đầu, chị là người dậy muộn nhất, ngủ say như vậy lại còn lạ nhà gì nữa: 

- Cô để cháu giúp.

Rồi cầm con dao trong tay bà Hà, chị bắt đầu thái thịt. 

Bà Hà đi rửa rau, vừa rửa vừa nói chuyện cới Mặc Sênh, một lát sau như nhớ ra chuyện gì bà Hà nói: 

- Ôi trời! bác hồ đồ quá, Tiểu Sênh, nhà cháu cũng ở thành phố Y này đúng không, khi nào tiện hai nhà gặp nhau ăn bữa cơm thân mật. 

Mặc Sênh giật mình suýt cứa vào tay, chị mím môi, có nên nói ra không? Ngẩng đầu thấy nụ cười thân thiết của bà, mình không nên lừa dối bác, chị quyết định nói ra: 

- Cha cháu… 

- Mặc Sênh! 

Vừa mở miệng thì Dĩ Thâm xuất hiện ở cửa, mặt anh nghiêm nghị, sắc mặt hơi tái. 

- Cái thằng, làm người ta giật mình 

Bác Hà trách yêu Dĩ Thâm. 

Dĩ Thâm nhìn chị: 

- Mặc Sênh áo khoác của anh đâu, sao anh tìm mãi không thấy? 

Mặc Sênh rửa tay ra khỏi bếp. 

Áo khoác Dĩ Thâm treo ngay cái giá áo đầu giường, vừa vào phòng chị đã nhìn thấy. Mặc Sênh ngẩn người trước giá áo, không hiểu thế nào. 

Dĩ Thâm giơ tay với chiếc áo từ phía sau chị: 

- Em đừng có suy nghĩ lung tung. Anh không muốn có ý nghĩ khác về em. 

 Dĩ Thâm nói giọng nghiêm túc. 

– Mặc Sênh, em phải tin anh. 

Có một chút cay đắng trong giọng nói Dĩ Thâm, chị đã nhận ra và chị thấy đau lòng. 

- Dĩ Thâm… 

- Em cứ như vậy, đừng nghĩ nhiều. 

Mặc Sênh ngước mắt nhìn Dĩ Thâm: 

- Nhưng như thế anh sẽ trách em lắm chuyện. 

- Em cũng hơi lắm chuyện!

 Anh vuốt tóc chị,

– Đúng thế, em rất lắm chuyện! 

Tự dưng cảm thấy lòng nhẹ nhõm. 

- Ra ăn cơm thôi, có lẽ bác đã làm xong rồi. 

Lúc ăn cơm, bà Hà lại nhắc đến cha mẹ Mặc Sênh. Chị nói, cha chị đã mất, mẹ chị đang ở nước ngoài. Bà Hà thở dài không hỏi thêm. Bà định mời mọi người cơm xong chơi vài ván mạt chược để thư giãn, nhưng mọi người không mấy hào hứng. Ông Hà muốn đi ngủ, Dĩ Văn muốn đưa Trương Mại tham quan thành phố, bà đành từ bỏ ý định. 

Tối hôm trước Dĩ Thâm ngủ ít, sau bữa trưa muốn ngủ bù. Mặc Sênh sáng dậy muộn nên không hề buồn ngủ. Nhân lúc Dĩ Thâm ngủ trưa, chị xem các đồ vật cũ của anh. 

Một bài kiểm tra cũ kỹ chị cũng ngắm nghía hồi lâu, chị muốn nhìn kỹ nét chữ hồi nhỏ của Dĩ Thâm. Chị đọc từng trang cuốn vở tập làm văn của anh. Dĩ Thâm viết văn rất hay, toàn được điểm 9. Nghĩ đến các bài văn của mình phần lớn được điểm 6, họa hoằn mới có bài được điểm 7, Mặc Sênh không khỏi ghen tỵ. May mà phần văn bình luận anh viết không hay lắm, coi như cũng được an ủi. 

Dĩ Thâm tỉnh dậy thấy Mặc Sênh ngồi trên nền, đang giở các đồ đạc của của mình. Anh “hừ” một tiếng cảnh báo: 

- Hà phu nhân, bà đang xâm phạm đời tư của tôi. 

- Dĩ Thâm, anh dậy rồi à? 

 Mặc Sênh ngẩng đầu, mắt sáng lên .

– Còn gì cho em xem nữa không? 

Mặc Sênh say sưa ngắm nghía những kỷ vật cũ của chồng. Dĩ Thâm kéo chị đứng lên: 

- Đừng ngồi trên nền. 

Anh cầm lên một cuốn vở trong đống đồ trên nền: 

- Sao cô Hà vẫn còn giữ những thứ này nhỉ? 

- Bức ảnh này anh chụp lúc mấy tuổi? 

 Mặc Sênh chìa trước mặt Dĩ Thâm một tấm ảnh cũ, trong ảnh Dĩ Thâm mặc đồng phục, rất khôi ngô, tay nâng bằng khen.

- Có lẽ trong cuộc thi vật lý toàn quốc năm lớp Bảy. 

- Vật lý ư? Nhưng anh học luật cơ mà? 

- Nhưng đến trung học anh thích các môn xã hội. 

- Nếu biết anh học trường Trung Nhật, em cũng đến đấy học ,

Mặc Sênh nói vẻ tiếc nuối, 

– Lúc đầu em cũng định học ở trường đó, nhưng trường quá xa nhà, buổi sáng chắc em không dậy sớm được. 

- May mà em lười !
 Dĩ Thâm âu yếm nhìn chị .

– Cho nên anh mới yên ổn học hết trung học. 

Mặc Sênh lườm anh: 

- Còn ảnh nào không? 

Dĩ Thâm lấy tập ảnh trong tủ: 

- Không nhiều lắm, người nhà anh không thích chụp ảnh. 

Tập album kiểu cũ, bìa đã ố vàng. Trang đầu tiên là ảnh đứa bé sơ sinh, bên dưới có hàng chữ nhỏ: “Dĩ Thâm hơn ba tháng”. 

Đứa bé trong ảnh béo mũm mĩm, cau mày, vẻ mặt đăm chiêu, cương nghị hứa hẹn trở thành chàng trai giàu ý chí, nghị lực. Mặc Sênh ngắm nghía hồi lâu, chợt phát hiện điều gì, chị reo lên: 

- Dĩ Thâm, thì ra ngay từ nhỏ anh luôn cau có. 

- Bé tý đâu đã biết gì ?

 Dĩ Thâm cau mày. 

- Thật mà! 

Mặc Sênh khẳng định.

– Bố em bảo lúc em còn nhỏ, vừa nhìn thấy máy ảnh là em cười tít mắt.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.